Chương 21
Cô sau khi phán ra cái câu trời đánh thánh đâm, thần linh quánh nhau loạn xạ, bùng chéo ngang tai như vậy. Lập tức cô nắm áo Kazuo lôi về, nhưng...Tatsuki nắm tay cô lại.
Cô cố gắng vùng ra, mà cánh tay con gái khác hẳn với con trai, cô càng vùng ra càng khiến anh giữ chặt hơn thôi.
Đôi mắt cô không nhìn theo anh, mà là để ý tới điều khác nữa cơ.
Anh nhìn giống giận...mà thực ra...mặt anh tỉnh bơ, anh mỉm cười, lỏng tay ra:
- Anh không tin đâu, Misao-tan.
- Tùy. - cô nổi điên rồi đấy, nhanh chóng quay mặt đi.
Kazuo khẽ đẩy tay Misao ra, rồi nhìn cô, với đôi mắt rất là kỳ cục. Anh chàng búng trán Misao, nói với khuôn mặt dỗi:
- Trước đây em ngoan lắm mà, Misao.
- Anh hai... - trán cô đỏ ửng.
- Anh đã thấy rồi... - anh xoa lấy tay cô, mỉm cười - Tatsuki, làm ơn, về đi, con bé đang rất mệt.
Tatsuki chợt bất ngờ, rồi gật đầu, xoay gót bước đi. Chỉ trong vòng 2 phút, bóng dáng anh đã biến mất sau những hàng cây trong công viên.
- Anh hai...chúng ta về thôi. - cô quay lưng, vội bước.
- Khoan đã Misao. - anh cầm tay cô lại, rồi hỏi - Sao em lại nói dối thằng nhóc đẹp trai đó?
- Anh không cần phải quan tâm đâu... - cô vác đôi mắt buồn đó.
- Misao, đừng cãi anh...anh biết em muốn gì...làm ơn.
Sự dịu dàng của 1 anh chàng là điều cần thiết để moi những gì anh ta cần biết, và bắt buộc dùng cách này khi không còn cách nào khác nữa.
- Anh...biết gia đình em như thế nào mà... - cô cố nén ra những hơi thở gấp. - Vả lại tên đó cũng chẳng thật lòng đâu!
- Cái anh hỏi là tại sao em lại nói dối thằng nhóc đó? Misao, anh biết là em đã hủy bỏ đính ước từ lâu rồi. Anh đang rất thắc mắc đây! Tại sao anh theo đuổi em suốt mà em chưa hề xem anh là 1 tên bạn trai!?
Kazuo không kiềm được cảm xúc trào ra...nhưng rồi...có lẽ khuôn mặt đỏ tấy lên của Misao làm anh vỡ ra...
- Phải chăng...em....thích nó...?
Cô không trả lời, mái tóc xõa xuống. Anh nắm lấy 2 tay cô, lay rất mạnh. Anh dường như khó thở trước cái cảm xúc này...
"Bốp" Ầu rai, nguyên cái cú đấm hỏa tiễn quyền của Misao giáng vào mặt anh, khiến anh choáng váng như thể trời sắp sập. Rồi tinh thần anh định hướng gì đó, như rõ ràng lại.
- Em không hề thích tụi con trai, và chắc chắn như thế!
Cô nói với khuôn mặt cương nghị, nghiêm túc đến nỗi suy nghĩ của Kazuo không còn lo lắng.
- Anh nghĩ sao vậy!? Đủ rồi, em không muốn dính líu tới tụi con trai, anh hai. Anh biết....con trai...khủng khϊếp tới mức nào mà...
Co tái lại Misao bắt buộc Kazuo phải ôm lấy cô, trấn an tinh thần cho cô, ngay trong cái tàn của hoàng hôn...
- Lạnh quá! - cô chợt hắt xì 1 cái...
Tụt hết cảm xúc lưu luyến lúc này....thì ra lúc nãy cô đỏ mặt là vì cô không hắt xì được, rồi lạnh lạnh của cái khí hậu mà cô chỉ mặc áo ngoài thôi, nên giọng nói có lúc đứt lúc còn...
Kazuo chết đứng vì đứa em gái trời ban của mình.