Chương 17

Kiều Kiệu nhắm mắt hưởng thụ, hai cái chân nhỏ không kìm được mà luân phiên đạp lên chân của Yến Triều An.

Cái đuôi của mèo thỉnh thoảng quét qua má của Yến Triều An, mặc dù mỗi lần Yến Triều An đều nhấc đầu lên đầy vẻ ghét bỏ, nhưng hành động này lại khiến viện trưởng Viện Khoa học đang đứng chờ bên cạnh vô cùng kinh ngạc.

Yến Triều An đã xem qua các tài liệu cổ do viện trưởng Viện Khoa học thu thập, biết rằng hành động này của mèo gọi là "đạp sữa", chỉ khi mèo cảm thấy thoải mái hoặc rất thích một ai đó mới thực hiện.

Vì vậy, anh cố tình nâng đuôi của Kiều Kiệu lên, giả vờ vô ý hỏi: “Nó ấy thích ta à?"

Viện trưởng Viện Khoa học khó khăn đọc ra được chút gì đó giống như... sự khoe khoang từ lời nói của Yến Triều An?

Với tinh thần khoa học, ông vẫn nghiêm túc trả lời: "Cũng có thể là nhóc thích cách ngài vuốt ve vừa rồi."

Yến Triều An cười nhìn xuống chú mèo: "Phải không?"

‘Phải mà phải mà, vuốt nữa đi mà.’ Chú mèo nhỏ nũng nịu, nhưng âm thanh phát ra chỉ là những tiếng meo meo ngọt ngào.

Ngay cả viện trưởng Viện Khoa học, người đã có cháu chắt, cũng không kìm được mà cảm thấy trái tim mình rung động.

Dễ thương quá! Không lạ gì mà mèo từng là vật nuôi được yêu thích nhất trên Trái Đất cổ!

Viện trưởng Viện Khoa học lên tiếng: "Bệ hạ, có thể gửi mèo đến trụ sở chính của Viện Khoa học không? Ngài yên tâm, tôi dùng tính mạng mình đảm bảo, tuyệt đối sẽ không thực hiện bất kỳ cuộc kiểm tra hay thí nghiệm nào gây hại cho mèo."

Thấy Yến Triều An không có phản hồi, viện trưởng tiếp tục nói: "Đây là con mèo cuối cùng từ Trái Đất cổ, nó chứa đựng dữ liệu quý giá từ Trái Đất cổ..."

Chưa kịp để viện trưởng nói hết, Yến Triều An đã thẳng thừng từ chối yêu cầu của ông.

"Không được."

"Bệ hạ!"

"Chuyện này ta không quyết định được, ông có thể hỏi nó ấy."

Yến Triều An không nói thêm gì nữa mà đặt Kiều Kiệu xuống đất.

“Nói cho ông ấy biết câu trả lời của mi đi.”

Viện trưởng Viện Khoa học lập tức hiểu ý của Yến Triều An, ông mở to mắt: “Chỉ những sinh vật có trí tuệ cao mới có thể tự quyết định có tham gia thí nghiệm hay không, ý của ngài là…”

Kiều Kiệu bước đến trước mặt viện trưởng Viện Khoa học, mở quang não ra.

Ngay sau đó, viện trưởng Viện Khoa học thấy trên đầu mèo xuất hiện một màn hình ảo, trên đó có kèm theo một câu: “Không được!!!!!!”.

Phía sau còn có một loạt dấu chấm than, đủ để thể hiện sự phản đối của Kiều Kiệu.

Kiều Kiệu vốn không quá ghét việc nghiên cứu sinh học, cậu ghét cái áo blouse trắng mà viện trưởng Viện Khoa học đang mặc.

Sau khi bị bác sĩ thú y tiêm trong suốt một tuần liền, Kiều Kiệu đã đầy oán hận và ác cảm với tất cả những ai mặc áo blouse trắng.

Viện trưởng Viện Khoa học cũng muốn tự tay gõ một loạt dấu chấm than lên đầu mình.

Ông ngạc nhiên đến mức đứng không vững: “Nhưng mà, trên Trái Đất cổ, mèo chỉ là động vật có vυ" cỡ nhỏ thôi mà.”

Đây là lần đầu tiên viện trưởng nghi ngờ trí nhớ của mình, ông không quan tâm đến địa điểm, lập tức lấy quang não ra tra cứu, sau khi tra cứu xong lại bắt đầu nghi ngờ liệu những tài liệu khai quật từ Trái Đất cổ có vấn đề gì không.

Chỉ có Yến Triều An nghe thấy tiếng lòng của Kiều Kiệu.

‘Tất nhiên là vì tôi không phải là một con mèo bình thường đâu, ông già ngốc.’ Kiều Kiệu đắc ý quay lại chỗ Yến Triều An.

Cậu tự hào nhìn Yến Triều An.

Tên sen ngốc nghếch, mau khen ta đi!