Chương 16

“Meo.”

‘Cái gì mà dữ liệu khoa học, toàn là hù dọa! Tại sao mèo lại không thể ăn cá khô làm thức ăn chính chứ!’

“Sau này, cá khô sẽ được coi là đồ ăn vặt.” Yến Triều An không quan tâm đến suy nghĩ của Kiều Kiệu, sau khi quyết định xong anh lại tiếp tục đọc tài liệu còn dang dở.

Đã đến lúc đổi chủ rồi.

Kiều Kiệu vừa ăn bữa ăn dành cho mèo với vẻ mặt đau khổ, vừa suy nghĩ.

Phải tìm một người chủ có tiền, nếu không thì không thể mua nổi cá khô đó.

Kiều Kiệu nghĩ đến hai anh em Bùi Đường và Bùi Thiển Hạ.

Có tiền, sẽ không giới hạn quá nhiều tự do của mình.

Lựa chọn chủ nhân hoàn hảo!

Chú mèo nhỏ nghĩ rằng mình có ý tưởng rất hay, hoàn toàn không biết rằng suy nghĩ của mình giống như cái phễu, tất cả đều bị Yến Triều An nghe thấy.

Muốn đổi chủ?

Không có cửa đâu!

Đừng nói là cửa, ngay cả cửa sổ cũng phải hàn kín lại cho con mèo này.

Yến Triều An rất bình tĩnh, chỉ trong lúc Kiều Kiệu đang ăn mới lên tiếng: “Tấm thẻ mèo trên cổ mi là quang não tùy chỉnh, mở khóa bằng dấu vân tay.”

Mắt Kiều Kiệu sáng rực, không ngờ Yến Triều An lại chuẩn bị cho cậu một chiếc điện thoại của thời đại này.

Nhanh chóng giải quyết bữa ăn không mấy ngon miệng, Kiều Kiệu ôm lấy món đồ chơi mới của mình và co ro trong chiếc ổ mèo đã được chuẩn bị sẵn.

Khi đặt móng vuốt lên quang não, cậu đã mở khóa bằng dấu vân tay, cuối cùng Kiều Kiệu cũng thiết lập được kết nối với thế giới này.

Trong thời đại tinh tế, mỗi người đều có một ID cá nhân duy nhất, được gắn với quang não từ khi sinh ra.

Với sự phát triển của công nghệ, phần cứng của quang não có thể được thay đổi tự do, nhưng ID gắn liền với quang não thì không thay đổi.

Kiều Kiệu nhìn thấy ID của mình trên quang não, có vẻ như Yến Triều An đang đối xử với cậu như một sinh vật thông minh.

Điều này khiến Kiều Kiệu không còn bận tâm đến việc phải làm việc trong thư phòng nữa, cậu toàn tâm toàn ý tập trung vào việc nghiên cứu quang não.

Thời gian buổi chiều trôi qua nhanh chóng, giữa chừng quản gia còn vào thư phòng đưa cho Kiều Kiệu một ít thịt khô được nhà bếp đặc biệt chuẩn bị như một món ăn vặt.

Kiều Kiệu đều chấp nhận tất cả.

Miếng thịt khô này cũng chỉ thua cá khô một chút, ngon lắm!

Yến Triều An giữa chừng cảm thấy mệt, ngẩng đầu lên thì thấy chú mèo đang nằm trong ổ, vừa ăn thịt khô vừa chơi quang não, thật là thoải mái.

Chơi chán, Kiều Kiệu cuộn tròn trong ổ mèo ngủ.

Ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa sổ thư phòng, nhẹ nhàng rọi xuống bộ lông trắng của mèo nhỏ, nhuộm những sợi lông trắng thành màu vàng nhạt.

Thời gian như ngừng lại tại khoảnh khắc đó.

Kiều Kiệu tỉnh dậy, vươn vai duỗi chân rồi lập tức bật người dậy, ngẩng cao đầu, vểnh đuôi tự hào bước ra khỏi ổ mèo.

Cậu lập tức đυ.ng phải một người đàn ông lạ mặt.

Kiều Kiệu ngay lập tức dựng hết lông lên, nhanh như chớp nhảy lên bàn làm việc của Yến Triều An, làm đống giấy tờ vốn gọn gàng trở nên lộn xộn.

“Làm cái gì vậy?” Yến Triều An nắm lấy Kiều Kiệu, thái dương giật giật đau đớn.

Kiều Kiệu nhìn lại hiện trường bừa bộn trên bàn, cúi đầu, lén lút rụt cổ lại.

“Meo...”

‘Xin lỗi...’

Yến Triều An không thả Kiều Kiệu xuống mà thuận thế ôm cậu vào lòng, tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu, thỉnh thoảng còn tranh thủ gãi gãi cằm của chú mèo nhỏ.

Ôi, thoải mái quá!