Chương 15

Cậu nhảy xuống khỏi người quản gia, đứng lên và cào cửa.

"Meo!"

‘Tìm mình có việc gì, sao còn chưa mở cửa.’

Kiều Kiệu chỉ mới cào vài lần thì cửa thư phòng đã mở.

Cậu không chờ cửa mở hoàn toàn, chen qua khe cửa vừa mở để bước vào thư phòng, rồi không chút khách khí nhảy lên bàn làm việc của Yến Triều An, nơi anh đang xử lý quốc sự và ngồi xuống.

"Meo." Kiều Kiệu quét đuôi hai vòng trên bàn.

Yến Triều An không hề tỏ ra bất ngờ, anh dùng một tay đỡ lấy cây bút mà Kiều Kiệu vừa quét rơi xuống.

“Đi chơi về rồi à?”

Kiều Kiệu im lặng, thầm lẩm bẩm trong lòng.

Rõ ràng là thượng tướng Bùi Đường do chính anh phong chức đã đưa cậu ra ngoài, vậy mà gọi là đi chơi?

Nói gì thì nói, hóng chuyện mà cũng gọi là chơi sao?

“Nghe hiểu được lời nói không?” Yến Triều An đặt tài liệu trong tay sang một bên, nhìn vào mắt Kiều Kiệu rồi hỏi.

Kiều Kiệu kêu lên một tiếng nhỏ.

“Vậy là hiểu được rồi.” Yến Triều An mỉm cười đầy ẩn ý, “Từ hôm nay trở đi, mi sẽ ở lại thư phòng với ta mỗi ngày.”

Không muốn.

Chú mèo nhỏ quay đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn Yến Triều An, cả người toát lên sự từ chối.

Yến Triều An: “Mi không định ăn ở miễn phí chứ?”

Kiều Kiệu kêu lên một tiếng, đầy lý lẽ.

Yến Triều An: “Mấy miếng cá khô mi ăn lúc trước, đều được vận chuyển từ một hành tinh đại dương bằng công nghệ bảo quản đắt nhất, mỗi miếng trị giá 100 đồng tiền liên bang.”

Mà mỗi miếng cá khô đối với Kiều Kiệu, chỉ đủ cho một miếng ăn.

Kiều Kiệu vẫn không động lòng, thậm chí còn nằm xuống bàn, dùng hành động để thể hiện sự không hợp tác của mình.

Cậu nghĩ Yến Triều An thật sự vô lý, làm sao lại có người đòi hỏi một con mèo nhỏ phải đi làm!

Mèo con thì chỉ nên ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, khi tâm trạng tốt thì dạo chơi, bắt bướm, còn khi tâm trạng xấu thì nghịch ngợm phá phách chút thôi.

Yến Triều An: “Vậy quyết định vậy đi.”

Kiều Kiệu mở to mắt, con ngươi vốn tròn trĩnh của cậu lập tức co lại thành một đường thẳng.

Cậu đứng dậy đối diện với Yến Triều An, đuôi hơi thả xuống nhưng chóp đuôi lại vểnh cao vẫy qua vẫy lại.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Kiều Kiệu bất ngờ lao về phía Yến Triều An, dùng răng cắn vào tay phải của anh.

Thành công rồi! Không hổ là mình!

Chú mèo nhỏ đắc ý phát ra tiếng gừ gừ, cậu không cắn thật mà chỉ cắn hờ vào tay Yến Triều An, cố gắng khiến đối phương rút lại lời nói trước đó.

Cảm nhận được sự ẩm ướt từ tay mình, Yến Triều An cúi xuống nhìn con mèo không biết trời cao đất dày, “Thả ra.”

Kiều Kiệu tất nhiên sẽ không thả ra, mèo tám cân thì bảy cân rưỡi đều là bướng bỉnh.

“Chậc.” Yến Triều An nắm lấy gáy của mèo nhỏ, nhấc lên rồi thả xuống tấm thảm, sau đó tiện tay rút khăn tay bên cạnh ra lau nước miếng của mèo.

Kiều Kiệu đi một vòng quanh Yến Triều An trên thảm, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của anh, cậu cảm thấy mình đã thắng lại một bàn, đắc ý đến mức gần như bay lên.

Đúng lúc đó, quản gia vốn đã rời đi lại quay trở lại, tay cầm theo bữa trưa chuẩn bị cho mèo.

Nhìn thấy trên đĩa chỉ có năm miếng cá khô, Kiều Kiệu tức giận kêu lên mấy tiếng meo meo.

Yến Triều An không giải thích, chỉ mở quang não cá nhân của mình ra, trên đó là một bản báo cáo khoa học về mèo.

Dữ liệu được cung cấp bởi Viện Khoa học Đế quốc.

“Mi không thể lấy cá khô làm thức ăn chính.” Yến Triều An nói.