Trong lòng Kiều Kiệu vẫn còn tò mò chưa được giải đáp, không vui nên dùng đầu cọ vào tay Bùi Đường.
Nhưng Bùi Đường lại nghĩ rằng cậu muốn được vuốt ve, liền vô thức vuốt hai cái lên người cậu: “Đừng nghịch.”
Bùi Thiển Hạ nhìn chú mèo với ánh mắt thèm thuồng, đột nhiên có chút hối hận vì trước đây đã trả mèo lại cho Bùi Đường.
“Anh à, hình như bệnh viện không cho phép mang thú cưng vào thì phải.”
Bùi Đường dừng bước.
Bùi Thiển Hạ cũng dừng lại theo, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Bùi Đường.
Bùi Đường không biểu lộ gì, nhưng trong lòng đang nhanh chóng nghĩ cách giải quyết.
Chắc chắn không thể để mèo một mình bên ngoài bệnh viện, nếu bị trộm mất thì sao, hoặc mèo tự chạy mất thì sao, đây là mèo của bệ hạ đấy!
“Anh sẽ ôm mèo đợi em bên ngoài, em vào bệnh viện kiểm tra lại. Kiểm tra xong rồi ra, anh sẽ vào bệnh viện thăm mẹ.”
Bùi Thiển Hạ: ?
Cô có chút không thể tin nổi: "Có cần thiết phải phức tạp như vậy không?"
"Đương nhiên, đây là mèo của Bệ hạ mà!"
Bùi Thiển Hạ ngậm miệng.
“Anh Lý đâu? Sao không thấy đi cùng anh?”
Thân là một thượng tướng, thường ngày bên cạnh Bùi Đường luôn có một trợ lý, họ Lý, là học đệ nhỏ hơn Bùi Đường hai khóa.
"Anh cho cậu ấy nghỉ phép rồi." Bùi Đường ôm mèo ngồi xuống ghế nghỉ bên ngoài bệnh viện, sau đó thúc giục Bùi Thiển Hạ nhanh đi làm kiểm tra.
"Meo." Kiều Kiệu nằm sấp trên đầu gối của Bùi Đường, một chân mèo thả tự nhiên xuống, lơ lửng trong không khí.
Đột nhiên có một cơn gió nhẹ thổi qua, xua tan cái nóng oi ả trong không khí.
Người đi qua đi lại không khỏi liếc nhìn họ, dĩ nhiên chủ yếu là nhìn chú mèo nhỏ đang ngủ ngon lành.
Gió thổi nhẹ lên lớp lông trên người mèo, Kiều Kiệu thỉnh thoảng vẫy đuôi hai cái, kiên nhẫn chờ Bùi Thiển Hạ ra ngoài.
Cậu rất có thiện cảm với Bùi Thiển Hạ.
Bùi Thiển Hạ rất giống với chủ nhân cuối cùng của cậu, rạng rỡ tươi sáng, là đứa con nhỏ nhất trong nhà, được cha mẹ và anh trai cưng chiều đến mức có chút quá đáng. Đối với tình yêu, cô luôn dâng trọn cả trái tim mình, nhưng cuối cùng sự nhiệt tình đó bị dập tắt, cô đành trốn trong phòng ôm Kiều Kiệu mà khóc không thành tiếng.
Đó là chuyện của những năm chín mươi, lúc đó Kiều Kiệu đã có thể hóa hình, nhưng bị một nhà sư nghiêm khắc truyền thống quấy rầy, cố gắng bắt cậu vì cho rằng cậu là yêu quái. Kiều Kiệu không đánh lại nhà sư, cậu dùng chút sức lực cuối cùng để trốn thoát.
Khi đó, Kiều Kiệu bị thương rất nặng, khắp người đầy máu, nằm gục bên rìa một khu rừng, cuối cùng được một cô bé đi leo núi cùng gia đình phát hiện và mang về nhà.
Cô bé đó cũng không gặp may trong chuyện tình cảm, giống như Bùi Thiển Hạ. May mắn là sau nhiều năm khó khăn, cuối cùng Kiều Kiệu cũng thấy cô bé đó bước vào một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Ngày thứ hai sau đám cưới, Kiều Kiệu lặng lẽ rời đi.
Giờ nghĩ lại, Kiều Kiệu vẫn còn nhớ món ăn dành cho mèo mà cô bé đã làm, vừa ngon vừa bổ.
Kiều Kiệu uể oải vẫy đuôi, trong tầm nhìn cậu thấy Bùi Thiển Hạ đã bước ra từ bệnh viện.
Cô đưa kết quả kiểm tra trực tiếp cho Bùi Đường, sau đó vui vẻ ôm lấy Kiều Kiệu.
"Nó không cần ăn sao?"
"Đợi anh thăm mẹ xong, anh sẽ ôm nó về cung điện ăn." Thấy kết quả cho biết tinh thần lực của Bùi Thiển Hạ đã phục hồi được tám, chín phần, dự đoán chiều nay có thể hoàn toàn hồi phục, Bùi Đường cuối cùng cũng yên tâm, "Em chỉ cần ôm nó ngồi đây là được rồi, anh đã gửi cho em một tin nhắn, nhớ xem nhé."
Nói xong, Bùi Đường không hề do dự, quay người bước vào bệnh viện.
Chỉ còn lại Bùi Thiển Hạ với đầy mơ hồ, cô suy nghĩ xem có chuyện gì mà không thể nói trực tiếp, lại phải gửi tin nhắn.
Nhưng khi đọc được tin nhắn của Bùi Đường, Bùi Thiển Hạ càng bối rối hơn.
"Cái gì gọi là, nếu nghe thấy âm thanh kỳ lạ thì phải giữ bình tĩnh, không được nói với ai."
Bùi Thiển Hạ không hiểu, cô cố gắng phân tích từng từ một để hiểu được nội dung tin nhắn của Bùi Đường, nhưng vẫn không thể giải thích được âm thanh kỳ lạ đó là gì.
Nhưng đúng lúc cô đang bối rối, cô bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu.