Chương 37: Nhân Vật Phản Diện Nhỏ (5)

Cô hiện tại có hơi ngứa ngáy, muốn lên núi tìm chút đồ trở về, nhưng lại sợ ở nhà họ Nguyễn không có cách nào giải thích, đang rối rắm, lại nhìn thấy phản diện nhỏ xách... Con chuột ra rồi!

Mẹ nó!

Nguyễn Kiều Kiều không nhịn được trợn trắng mắt, nhân vật phản diện nhỏ này thích ăn chuột à? Sao mỗi lần thấy cậu đều định ăn chuột?

Nhưng nghĩ lại, nhân vật phản diện nhỏ bây giờ còn nhỏ như vậy, không có năng lực gì, trong nhà lại không cho cậu đồ ăn, khẳng định chỉ có thể đi khắp nơi tìm ít chuột để ăn, bằng không chỉ sợ thật sự chết đói.

Nguyễn Kiều Kiều thật ra rất muốn như lần trước, cho cậu một ít chim ăn, nhưng nghĩ đến lời cậu nói lần trước, chỉ có thể bỏ qua, bằng không chọc phản diện nhỏ hoài nghi sẽ không tốt.

Nhân vật phản diện nhỏ cũng nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều.

Ánh mắt nóng rực như trước, tựa hồ mỗi lần nhìn thấy cô, tầm mắt cậu đều chuyên chú như vậy, chuyên chú đến mức phảng phất muốn nhìn thấu linh hồn cô!

Là linh hồn của một người ngoài chiếm cứ thân thể người khác, Nguyễn Kiều Kiều thật sự rất chột dạ, liếʍ liếʍ cánh môi nhỏ bé của mình, xấu hổ lại không mất lễ phép chào hỏi với phản diện nhỏ, sau khi không nhận được đáp lại của cậu, lại vung móng vuốt nhỏ của mình nhanh chóng rời đi.

Vừa chạy vừa dựng thẳng lỗ tai nhỏ của mình lên, nghe động tĩnh phía sau.

Cảm giác cậu không đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy phản diện nhỏ này thật đúng là dọa người mà.



Nguyễn Kiến Quốc đang cuốc đất, nửa năm sau anh phải tới phía Bắc tìm Thư Khiết, trong nhà không có thu nhập gì, trước kia anh từng vào nhà máy ở trấn, mỗi tháng đều có thu nhập hơn ba mươi tệ, nhưng sau khi Thư Khiết đi, nhất là sau khi Nguyễn Kiều Kiều bị bệnh, anh đã từ bỏ công việc, chuyên môn về nhà trông chừng cô, chỉ sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trong đội có rất nhiều người nói anh ngốc, Thư Khiết kia vừa nhìn đã thấy không phải người bình thường, lúc trước cho dù xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, cũng sống tốt hơn người bình thường nhiều, chứng tỏ gia thế thật sự rất tốt, lần này có thể trở về thi đại học, khẳng định sẽ không có ý định trở về.

Nguyễn Kiến Quốc chỉ là một hán tử nông thôn, cả đời ở trong ruộng, Thư Khiết làm sao có thể vì anh cả đời sống ở trong cuộc sống nông thôn nho nhỏ này, lần này rõ ràng chính là muốn thoát khỏi nơi này.

Hết lần này tới lần khác anh ngốc còn không tự biết, chẳng những mất vợ, còn mất một công việc tốt, hiện tại hơn công việc ba mươi đồng một tháng, tìm ở đâu? Bao nhiêu người tìm quan hệ cũng không vào được, thế mà anh còn không cần! Không phải là ngu ngốc à?

Nguyễn Kiến Quốc cũng biết người khác nhìn anh như thế nào, nhưng anh không thèm để ý, ở chung cùng Thư Khiết mười mấy năm, ngay cả Nguyễn Hạo lớn nhất cũng đã mười lăm tuổi, anh tự nhận rõ ràng bản tính của cô, cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện vứt chồng vứt bỏ con cái ra đi, đi lâu như vậy còn chưa có tin tức trở về, khẳng định là xảy ra chuyện, anh nhất định phải đi tìm cô trở về.

Anh hiện tại chỉ muốn cố gắng canh tác, để nửa năm sau khẩu phần lương thực trồng được, như vậy sau khi anh đi ra ngoài, cũng sẽ an tâm.

Đang hăng hái, nhìn thấy con gái mềm mại mềm mại nhảy nhót chạy tới, ánh mắt nhất thời ôn hòa, ném cuốc trong tay, lại sợ bùn đất trên tay dính vào trên người cô, kéo mấy nắm cỏ chà xát tay, lúc này anh mới cười tiến lên ôm cô lên, ném giữa không trung lại vững vàng ôm lấy.

"Bố ơi!" Nguyễn Kiều Kiều không nghĩ tới anh lại tới như vậy, sợ tới mức lông cũng dựng lên, khi rơi vào trong ngực anh, lại cảm thấy hưng phấn, cười khanh khách ôm lấy cổ anh gào thét một tiếng.

"Sao Bảo Bối Ngoan của ba lại tới đây, ra bên ngoài phơi nắng như vậy, nóng thì làm sao bây giờ?"

Nguyễn Kiều Kiều ở Nhà họ Nguyễn có rất nhiều biệt danh, cái gì mà bảo bối ngoan, bảo bối, Kiều Kiều, cục cưng...