Chương 24: Một thế giới khác (2)

Bá chủ biển sâu cảm thấy tất cả những sản vật của nền văn minh hiện đại này đều rất xa lạ và khó hiểu, nhưng nhờ có mùi hương mềm mại ấm áp dễ ngửi của Thư Đường mà sự nôn nóng của hắn đã dần dần được trấn an, giúp hắn từ từ bình tĩnh lại.

Vốn dĩ, nếu có thể tiếp tục xem nhẹ hết hoàn cảnh xung quanh, chỉ tập trung vào duy nhất Thư Đường hằng quen thuộc, con hung thú này đã có thể hoàn toàn bình tĩnh lại rồi.

Nhưng mà đúng lúc này, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến tiếng gọi của hộ sĩ Tiểu Điền:

“Cô trị liệu sư, cô mau đến xem thử xem dụng cụ này có phải bị hỏng rồi hay không vậy?”

Thư Đường không thể không đi, cô bèn nói với người cá:

“Tôi ra ngoài một chút nhé, sẽ trở về ngay thôi.”

Nhân ngư trầm mặc.

Thư Đường có chút không yên tâm để một mình nhân ngư ở lại đây, trước khi đi, cô còn rất cẩn thận mà khóa kín cửa phòng, cửa sổ cũng đóng lại, rồi nói với nhân ngư, cô chỉ đi mười phút rồi sẽ về.

Sau đó, nhân ngư có thể nghe được tiếng bước chân của Thư Đường dần dần đi xa.

Nhưng mà thực ra nhân ngư không hề bình tĩnh được như vẻ bề ngoài.

Trước đây, nhân ngư tuy rằng nửa đêm hôm nào cũng sẽ ra ngoài đi tìm Thư Đường, ngồi cạnh cô ngủ cả đêm, nhưng khi đó, sự xuất hiện của “Hắn” đã khiến cho thế giới hiện đại và văn minh này dường như trong nháy mắt quay trở lại thành một khu rừng nguyên sinh —— tất cả những sinh vật quanh đó đều theo cách sinh tồn trong rừng nguyên sinh là cá lớn nuốt cá bé mà nấp hết toàn bộ.

Mà bây giờ lại khác, Thư Đường đã đưa “Hắn” bước vào thế giới văn minh của thời hiện đại lần đầu tiên.

Nơi đây có vô số mùi hương kì lạ, cùng với đủ loại âm thanh hỗn tạp lạ lẫm.

Nhân ngư không thể hiểu nổi cái thứ đang phù phù phả ra khí nóng trên đỉnh đầu là gì, mà chỉ thấy có tiếng tạp âm ong ong đang không ngừng phóng đại trong màng tai của mình;

Nhân ngư cũng không thể hiểu nổi cách hành xử của những con người cứ đi qua đi lại không ngừng, cứ tò mò nhìn vào bên trong.

***

Tất cả những điều này khiến cho con thú dữ chỉ vừa mới bước chân vào thế giới của con người cảm thấy vừa nôn nao lại vừa bất an, gần như chỉ muốn lập tức vồ lên đi tìm Thư Đường, rồi mang cô về “sào huyệt” của mình.

Nhưng mà hắn đã đợi một hồi lâu, Thư Đường lại vẫn không về.

Dần dần, sự kiên nhẫn của con hung thú đang cố giữ yên lặng nọ bắt đầu bị hao hết.

“Hắn” nhìn về phía cái điều hòa cứ phát ra những tiếng ong ong ở bên trên mà gầm gừ uy hϊếp, nhưng điều hòa thì hiểu nhiên không thể cảm nhận được sự uy hϊếp này rồi ——

Vì vậy, nó vẫn cứ siêng năng cần mẫn mà phả khí nóng, phát tạp âm về phía nhân ngư.

Hung thú nơi đáy biển sâu thường sẽ lập tức xé nát tất cả những thứ chọc giận “Hắn”, nhưng nơi này chính là một “Sào huyệt” khác của Thư Đường, nhân ngư thật sự không muốn phá hỏng “Sào huyệt” của cô.

Người có ý thức lãnh địa cực kì mạnh mẽ là nhân ngư dùng đôi mắt đen nhánh phân vân nhìn khắp gian phòng nhỏ hẹp, cái mong muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ ở nơi này càng ngày càng mãnh liệt.

Đột nhiên, nhân ngư nghe thấy có tiếng động gì đó truyền từ cửa vào.

Hai chữ “Thư Đường” này xuất hiện đã thu hút được sự chú ý của nhân ngư, hung thú dần yên tĩnh lại, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chẳm ra ngoài cửa, lắng tai nghe âm thanh mà những con người kia phát ra.

Các hộ sĩ đang nói chuyện phiếm với nhau:

“Bác sĩ Thư lần trước không phải đã đi gặp đối tượng ghép đôi của cô ấy rồi sao? Khó trách chủ nhiệm Chu cay cú như vậy, ca đêm phân cho cô ấy trực cũng là nhiều nhất, nghe nói đối tượng ghép đôi của bác sĩ Thư mang họ Chúc đấy!”

“Trong khoảng thời gian viện điều dưỡng của chúng ta vào trạng thái cảnh giới gần đây, người phụ trách vận chuyển vật tư tới đây chính là Chúc trung giáo của căn cứ Nam Đảo, đối tượng ghép đôi của Thư Đường chính là con của ông ta đấy.”

“Chữ Chúc nào vậy, có phải chính là Chúc trong tên Nguyên Huân chúng ta không?!”

Trong lúc nhất thời, các tiểu hộ sĩ cảm thán không ngừng.

Có một vị hộ sĩ hạ thấp giọng nói:

“Nói gì vậy, Nguyên Huân của chúng ta là trẻ mồ côi, lại không có con cái gì cả, Chúc gia này với Nguyên Huân thật sự chẳng có quan hệ gì hết.”

“Một nhà Chúc trung giáo của căn cứ Nam Đảo này, ban đầu không phải mang họ này đâu, mà đây là lúc đăng ký giấy tờ Chúc trung giáo lợi dụng sơ hở sửa lại đấy, dùng cái loại thủ đoạn đυ.c nước béo cò này, trà trộn vào tầng lớp lãnh đạo của căn cứ Nam Đảo, trở thành một vị quan chức hậu cần.”

—— bởi vì họ Chúc khá là ít thấy, nghe thấy cái họ này sẽ rất dễ liên tưởng tới Đại thủ lĩnh tiền nhiệm của họ, cho nên cái thủ đoạn đυ.c nước béo cò này của bọn họ, lại thực sự đã thành công.

“Đương nhiên, đây cũng đều đã là chuyện từ lâu lắm rồi, Nguyên Huân cũng đã lui về ở ẩn được gần mười năm rồi, cũng không thể quản được mấy chuyện nhỏ nhặt này.”

Mọi người liên tục gật đầu.

“Nhưng dù sao đối với chúng ta mà nói, cái Chúc gia đi sau nhặt chỗ tốt này cũng có thể coi là một nhân vật lớn rồi.”

“Khó trách chủ nhiệm Chu cứ đay nghiến bác sĩ Thư, bảo là không dễ mà vào được cửa Chúc gia đâu.”