Chương 11

Miêu Linh nắm lấy tóc tôi và tát một cái thật mạnh, làm tôi choáng váng.

“Tiện nhân!”

Tôi lớn lên ở trên núi, không chỉ theo ông tôi hái thuốc, mà còn phải nuôi lợn, nấu cơm, chặt củi, gánh nước.

So với người thường, tôi đã được coi là rất khỏe.

Nhưng Miêu Linh dù trông có vẻ gầy yếu, nhưng lại rất dũng mãnh.

Dù tôi chống cự và vặn như thể sắp đứt thịt ra mà cô ta vẫn siết chặt lấy tóc tôi.

Tôi đau chảy nước mắt, cuối cùng Tuyết Đường cầm ghế và đập vào đầu Miêu Linh thì cô ta mới buông tay.

"Anh trai, g.i.ết ch.ết họ đi!"

Miêu Linh ngồi trên sàn nhìn chằm chằm chúng tôi, ánh mắt như lưỡi dao độc.

Tôi kéo Tuyết Đường quay người chạy, cửa chính bị khóa trái, tôi kéo Tuyết Đường chạy vào phòng ngủ.

Tuyết Đường không tiếc tiền sang sửa nhà nên cánh cửa làm bằng gỗ thật, rất chắc chắn.

Cả ổ khóa cũng là hàng nhập khẩu, Miêu Lê đập cửa bên ngoài một hồi lâu cũng không hề lay chuyển.

Tôi và Tuyết Đường ngồi phịch xuống sàn, mặt Tuyết Đường trắng bệch, tôi run rẩy lấy điện thoại gọi cho Vương Đại Chủy.

Anh ta nói đang trên đường dẫn người đến, bảo chúng tôi cố gắng chịu đựng thêm nửa tiếng.

Lần đầu tiên tôi nhận ra, làm Mệnh Y không chỉ là chữa bệnh cho người ta, mà còn phải biết chiến đấu.

"Chu đại sư, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Tuyết Đường hoảng loạn, tôi vỗ vỗ tay cô ta, cố gắng tự mình bình tĩnh lại.

Tuyết Đường đã uống thuốc đó quá lâu, có vẻ như đám Miêu Lê định hôm nay sẽ thực hiện việc đổi mệnh.

Vì vậy họ mới khóa trái cửa, không hề kiêng kỵ gì mà tuyên bố muốn gi.ết ch.ết tôi.

Bởi vì không ai biết tôi đang ở nhà Tuyết Đường, sau khi đổi mệnh xong, Tuyết Đường sẽ trở thành một người thực vật toàn thân lở loét.

Còn đám Miêu Lê thì có thể tận hưởng vinh hoa phú quý mà số mệnh mang lại.

"RẦM!"

Tiếng đập cửa nặng nề vang lên, không rõ Miêu Lê đang dùng thứ gì để đập cửa.

Cánh cửa chắc chắn cuối cùng cũng bắt đầu rung động, Tuyết Đường lo lắng nước mắt tuôn trào.

Tôi cũng rất hoang mang, ngay khi cửa sắp bị phá vỡ, cuối cùng tôi nghĩ ra một kế sách.

Miêu Lê và Miêu Linh cả hai mệnh nghiệp chướng nặng nề, nhưng họ đã sử dụng bí pháp để che giấu những điều này.

Chỉ cần tôi loại bỏ lớp sương mù đó, họ sẽ phải chịu đựng hậu quả nhanh chóng và mạnh mẽ từ thiên đạo.

Dù tôi không biết lớp sương mù đó từ đâu đến, nhưng mọi vật trong thiên địa đều có tương sinh tương khắc.

Lớp sương mù ấy chứa đầy âm khí, sử dụng vật có chứa dương khí là có thể phá vỡ nó.

"Cô có máu chó đen không? Chân gà của gà trống già thì sao?

"Kính Bát Quái đâu?"

“Chu sa? Có chu sa không?"

Tuyết Đường không làm gì khác ngoài lắc đầu.

Tôi vỗ vào đầu mình, kéo một sợi dây chuyền từ cổ ra, trên đó treo hai chiếc răng hổ.

Vật này đuổi tà là tốt nhất, chắc chắn có thể phá vỡ lớp sương mù âm khí trên người họ.

"Tuyết Đường, bình tĩnh lại, nghe tôi nói!"

Tôi tháo răng hổ xuống, đưa một chiếc cho Tuyết Đường, nghiêm túc nhìn cô ta:

"Khi có cơ hội, cô hãy dùng răng hổ đâ.m vào huyệt Thần Đình của họ.

"Đây này, Thần Đình, ở chính giữa trán, hiểu chưa?"

Tuyết Đường hoảng loạn gật đầu, tôi đứng dậy tiến lại gần cửa, nháy mắt với Tuyết Đường.

"Cạch!"

Tôi mở cửa và nhanh chóng lẩn sang một bên, Miêu Lê đang cầm một cây gậy bóng chày mạnh mẽ đập cửa.

Cửa đột ngột mở ra, anh ta mất thăng bằng và ngã nhào xuống sàn nhà.

Tuyết Đường nắm lấy một bình hoa lớn và dùng sức ném vào sau gáy của anh ta, Miêu Linh kêu lên một tiếng và lao về phía Tuyết Đường.

Tôi lợi dụng cơ hội nhảy lên người cô ta, Tuyết Đường cũng chạy lại giữ cô ta lại.

"Á!"

Tôi cắn răng, đâ.m răng hổ vào huyệt Thần Đình của Miêu Linh, cô ta hét một tiếng chói tai.

Cùng với tiếng hét, một luồng khí đen từ miệng cô ta phát ra.

"Á!"

Tiếng hét của Miêu Linh đã đánh thức Miêu Lê, vừa mới bị đánh bất tỉnh. Anh ta gào lên một tiếng và từ sàn nhà bò dậy.

Ba người chúng tôi đều đè lên người anh ta, khi anh ta bò dậy, tôi và Tuyết Đường cùng lăn ra một bên sàn nhà.

Nhìn thấy luồng khí đen từ miệng Miêu Linh thoát ra, Miêu Lê điên cuồng.

Anh ta không quan tâm đến vết thương ở sau đầu, đứng dậy siết cổ tôi, ép tôi vào tường.

"Mày đã làm gì với cô ấy! Tao sẽ gi.ết mày! Gi.ết mày!"

Tôi bị anh ta siết cổ đến mắt trắng dã, Miêu Linh vẫy tay lung tung trong không trung, hoàn toàn không để ý đến chúng tôi.

Tuyết Đường lợi dụng cơ hội này, nắm chặt răng hổ đè mạnh lên huyệt Thần Đình của anh ta.

"Chu đại sư! Tôi đến đây, Chu đại sư!"

Vương Đại Chủy dẫn theo một nhóm người ồn ào chạy vào, tôi ngồi phịch xuống đất thở hổn hển.

"Khụ, khụ, chú xem phim hành động nhiều quá à, xử lý xong kẻ xấu mới đến!"

Vương Đại Chủy ngây ngốc cười một cái, gãi đầu.