Bộ váy được thêu nhiều sợi bạc, trông giống như trang phục của một số dân tộc thiểu số.
Sau khi thay đổi quần áo, Miêu Lê lại lấy ra một lọ kín, cẩn thận nhỏ vào miệng Tuyết Đường hai giọt chất lỏng màu đỏ.
Anh ta đang đổi mệnh cho Tuyết Đường sao?
Nhưng Tuyết Đường không phải đã đổi mệnh rồi sao?
Tôi nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu tại sao Miêu Lê lại muốn đổi mệnh cho Tuyết Đường hai lần.
Người này, thực sự quá độc ác!
Anh ta xem Tuyết Đường như một bình chứa, dùng để chuyển giao nghiệp quả.
Trước tiên, anh ta đổi mệnh của cô gái có mệnh phú quý với Tuyết Đường, vì không chịu đựng nổi sự giàu có, trên người Tuyết Đường sẽ mọc đầy vết thương trời phạt.
Sau một thời gian, anh ta lại chuyển mệnh của Tuyết Đường lên người cô gái thứ ba.
Như vậy, sau hai lần trao đổi, Tuyết Đường nhận được mệnh của cô gái thứ ba.
Cô gái có mệnh phú quý nhận được mệnh của Tuyết Đường, còn cô gái thứ ba kia thì sở hữu mệnh phú quý.
Và cô ta sẽ không cần phải chịu bất kỳ hậu quả nào.
Bởi vì nghiệp quả và trời phạt đã do Tuyết Đường gánh chịu rồi.
Cũng không biết cô gái mà Miêu Lê muốn đổi mệnh này rốt cuộc là ai.
Người yêu? Hay chị em?
Sau khi làm xong những việc này, Miêu Lê đứng dậy, liếc Tuyết Đường một cái với ánh mắt chán ghét, rồi quay lưng ra khỏi phòng.
Vậy là Miêu Lê thường xuyên ngủ riêng với Tuyết Đường sao?
Tôi ở trong tủ quần áo chờ đợi một hồi lâu, cho đến khi chắc chắn Miêu Lê không quay lại, mới mở cửa tủ và ra khỏi đó.
Tuyết Đường ngủ rất say, tôi đẩy cô ta vài cái nhưng không có phản ứng.
Tôi lấy kim bạc ra, châm vào huyệt trên đỉnh đầu của Tuyết Đường, cô ta nhanh chóng bị tôi châm thành con nhím.
Gần đây cô ta uống quá nhiều loại thuốc lộn xộn, tôi phải làm cho những loại thuốc đó mất tác dụng.
Bận rộn một buổi, tôi lén mở cửa phòng và đi vào phòng chứa đồ nghỉ ngơi.
Không gian trong tủ quần áo quá nhỏ, tôi lại sợ Miêu Lê đột nhiên xông vào nếu nằm trên giường.
Ngày hôm sau sáng sớm, Miêu Lê thật sự vào phòng Tuyết Đường trước khi trời sáng.
Không lâu sau, anh ta cẩn thận mang chiếc váy màu xanh lam ra ngoài.
Dường như, chủ nhân của chiếc váy này chính là người yêu của anh ta.
Tôi như một bóng ma ẩn náu trong nhà Tuyết Đường suốt ba ngày, ngủ trong phòng chứa đồ khiến cả người tôi đau nhức.
Cho đến tối ngày thứ ba, Miêu Lê dẫn một cô gái lạ mặt vào.
"Đây là em họ của anh, em cứ gọi cô ấy là Miêu Linh."
Chính chủ đã đến!
Miêu Lê nói em họ của mình mới vào thành phố làm việc được nửa năm, hiện giờ đang làm người giúp việc trong một gia đình giàu có.
Tuyết Đường tỏ ra rất nhiệt tình với Miêu Linh, từ nấu bít tết đến gọi hải sản qua mạng.
Nhưng cả buổi Miêu Linh cúi đầu không nói một lời, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Tuyết Đường, ánh mắt u ám làm người ta sợ hãi.
Mệnh của cô ta rất giống với Miêu Lê, nghiệt trái chất chồng.
Nếu Tuyết Đường đổi lấy mệnh của cô ta thì đó mới thực sự là sống không bằng ch.ết.
Tôi đã nói tất cả với Tuyết Đường, phải công nhận tâm lý của cô ta khá tốt.
Cô ta ngồi ở chỗ của mình, nhiệt tình gắp thức ăn cho Miêu Linh, dưới bàn thì chân lại run như cầy sấy.
"Em hãy uống thuốc này đi."
Sau bữa ăn, Miêu Lê mang đến một bát thuốc như thường lệ.
Tuyết Đường cầm bát thuốc, liếc nhìn về phía phòng chứa đồ, sau đó nhắm mắt, bịt mũi và uống sạch.
Sau khi Tuyết Đường uống thuốc xong, Miêu Lê đi đến cửa, khóa cửa lại, anh ta ném chìa khóa ra ngoài cửa sổ trước mặt Tuyết Đường.
Không chỉ Tuyết Đường bất ngờ, mà ngay cả tôi cũng bị sốc.
"Miêu Lê, anh làm gì vậy!"
Miêu Lê lạnh lùng cười một tiếng không nói gì, tiến thẳng đến cửa phòng chứa đồ và đá mạnh.
"Úi!"
Tôi bị cánh cửa đập vào ngã xuống đất, làm đổ một đống đồ đạc.
Miêu Lê đứng trên cao nhìn xuống tôi, ánh mắt âm u:
"Ẩn náu bấy lâu rồi, không ra ngoài ăn cơm cùng nhau à?"
Miêu Lê biết!!!
Tôi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh ta, anh ta thực sự biết tất cả!
Tuyết Đường mạnh mẽ đẩy Miêu Lê ra, hét lớn với tôi:
"Chu Thanh, chạy mau!!!"
Tôi nhảy dựng từ dưới đất lên, chỉ chạy được vài bước thì tóc bị ai đó giật lại.