Hoàng đế triệu tập Hình Bộ Thượng Thư, Đại Lý Tự Khanh cùng với Tả Đô Ngự Sử đem vụ án này giao cho Tam pháp tư (3 bên) xử lý, nói lấy bảy ngày làm hạn định, cần phải điều tra rõ ràng.
Nghe nói Tam tư hội thẩm muốn làm rõ án gian lận thi cử, những cống sĩ trúng liền luống cuống. Có chút người là làm không sạch sẽ liền chột dạ, cũng có người giống Quách cử nhân, sợ chuyện tiết đề là sự thật, hoàng bảng kia liền trở thành phế thải, khả năng rất lớn là sẽ an bài thi lại. Hắn lúc này xếp dưới hạng 270, thi lại lần nữa nào có tự tin nhất định sẽ trúng?
Quách cử nhân cũng không dám tưởng tượng thành đến chuyện thành tích bị hủy bỏ, nếu thật đến một bước kia, hắn cảm thấy chính mình khẳng định không thể tiếp thu được.
Nhưng thật ra Vinh cử nhân, ngoài miệng an ủi nói đừng có gấp, nói phải tin tưởng năng lực phá án của Tam pháp tư, trong lòng ước gì vụ án này là thật. Hắn cực khổ chuẩn bị khảo thí, bằng cái gì người khác liền có thể tiêu tiền mua đề? Hắn cảm thấy chính là những người này đi cửa sau chiếm danh ngạch khiến hắn mới có thể thi rớt! Dù là lưu đày hoặc là chém đầu đều xứng đáng! Là bọn họ đáng phải chịu! Thành tích trở thành phế thải rất tốt nha, lại thi một lần không chừng hắn liền trúng thì sao?
Lúc này hai người tâm tình đã đảo lại.
Lúc trước cao hứng thì giờ âu sầu.
Lúc trước buồn bã thì giờ lại thắp lên hy vọng.
Tam pháp tư phá án mấy ngày này, trong kinh là áp lực sôi trào, mỗi người cảm thấy bất an, cử nhân thi rớt làm loạn đòi côg bằng, bá tánh thì xem náo nhiệt. Vệ Thành vẫn làm việc ở nha môn, về nhà đóng cửa lại mới nói một câu, hắn nói Lục học sĩ không làm như vậy, tiết lộ đề đối với hắn không có lợi ích gì.
Ngô bà tử vốn dĩ nhìn tôn tử ăn, nghe thấy lời này nói: "Sao không có? Có thể kiếm tiền a!"
"Nương không biết, Lục gia cùng ta bất đồng, Lục gia là con cháu làm quan hết đời này đến đời khác, của cải rất nhiều."
"Tam Lang ngươi nghĩ vậy cũng không đúng, ai nói kẻ có tiền liền không tham tiền?"
Vệ Thành nói không lại mẹ hắn, xoay người nhìn Khương Mật xin giúp đỡ: "Mật Nương ngươi nói một chút, Lục học sĩ nhìn giống như người sẽ làm loại sự tình này sao?"
Khương Mật nghĩ nghĩ nói: "Là không giống."
Nghiên Mực tiếp một câu: "Nãi (bà nội) nói, tri nhân tri diện bất tri tâm."
Vệ Thành:.
"Ta còn là không tin Lục học sĩ có thể làm ra loại sự tình này, tiết lộ đềthi hội là trọng tội, chỉ là vì tiền sao? Sao có thể đến nỗi đó?"
Nghiên Mực nhìn cha hắn liếc mắt một cái, nói: "Người chết vì tiền chim chết vì mồi."
Vệ Thành:.
"Không cùng ngươi nói chuyện, ngươi ăn cơm liền ăn cơm, đừng xen mồm."
Nghiên Mực vỗ vỗ tay cha hắn: "Vậy được rồi, cha người nghĩ thoáng chút."
Không khí nghiêm túc liền không còn, cha Vệ cùng Ngô bà tử cười như điên, Khương Mật không dám cười quá nhiều, nàng là đầu tháng chín có biết tin có thai, thời điểm cụ thể khi nào có thì không biết, hiện tại giữa tháng tư bụng đã rất lớn, có thể sẽ sinh bất cứ lúc nào.
Ngô bà tử đã hỏi thăm bà mụ, hơn nữa sắp xếp một căn phòng bố trí thành phòng sinh, mấy ngày nay Nghiên Mực duỗi tay sờ bụng nươg hắn, hắn sờ rất nhẹ, vừa sờ vừa hỏi đệ đệ khi nào ra tới? Nói đệ đệ ra sớm một chút hắn sẽ dạy đệ đệ đọc sách, dù sao dạy một người là dạy, dạy hai người cũng là dạy!
Khương Mật ngưng cười trong chốc lát, nói: "Mỗi lần đều có mấy ngàn cử nhân thi rớt, chẳng sợ trong lòng lại mất mát, không duyên cớ ai sẽ vu cáo quan chủ khảo? Ta đoán có người tiết lộ đề, Lục học sĩ khả năng không làm, nhưng người bên cạnh hắn thì sao? Thi hội là chủ khảo đại nhân ra đề, chủ khảo đại nhân khẳng định sẽ trước tiên phải suy nghĩ viết ra, người kề cận hắn nếu là có tâm, nhìn lén không khó. Muốn nói Hoàng Thượng buổi tối hôm đó tuyên bố quan chủ khảo, sau khi tuyên bố liền đem người cách ở một cái viện nhỏ, đợi thi xong lại đưa hắn trở về nhà. Giống như bây giờ hoàn toàn bằng tự giác của quan chủ khảo, này không phải đem dụ hoặc để trước mặt người sao?"
Vệ Thành lý giải không được: "Bị bắt được khẳng định sẽ chém đầu, vì một chút tiền liền đánh cuộc tính mạng sao? Nhiều lần thi hội cũng chưa từng có chuyện tiết lộ đề, những quan chủ khảo thường lui tới đều biết nhau, chỉ cần ai làm quan chủ khảo thì con cháu trong nhà vốn dĩ muốn dự thi đều sẽ chủ động từ bỏ chờ lần thi sau lại khảo, tị hiềm, không nghe nói có người gan lớn tiết lộ đề thi."
"Tướng công ngươi nghĩ như vậy, luật pháp liền ở đằng kia, nhưng người phạm pháp cũng không ít. Ta là người làm theo bổn phận, nhưng bên ngoài có ít người lá gan lớn đi. Bọn họ làm chuyện xấu không biết chính mình làm chính là chuyện xấu sao? Còn không phải là ở trong lòng đánh cuộc vạn nhất, vạn nhất có thể giấu diếm được a. Cử nhân thi rớt đi cáo ngự trạng, nhỏ cáo lớn, dân cáo quan, này nếu là vu cáo còn có đường sống sao? Ngươi nếu không tin chờ xem, Hoàng Thượng nói bảy ngày làm hạn định, Tam pháp tư sẽ phải cho câu trả lời thỏa đáng, ta cảm thấy Lục gia không trong sạch."
Khương Mật nói xong, không hai ngày liền vào phòng sinh, thai này sinh thuận lợi hơn so với Nghiên Mực, 22 tháng tư, Vệ gia lại thêm một nam đinh (1 thằng con trai).
Nghiên Mực nghe nói nương hắn sinh, muốn đi xem nương, lại nói muốn xem đệ đệ. Ngô bà tử đem Tuyên Bảo đặt trong giường gỗ mà cha Vệ đặt người ta làm, bế lên cho Nghiên Mực xem.
Nghiên Mực xem xong lộ biểu tình một lời khó nói hết.
"Nương đẹp như vậy, đệ đệ xấu."
Ngô bà tử tức giận đến đem Tuyên Bảo để lại vào giường gỗ, không cho hắn nhìn, nói đây là còn không có nẩy nở, nẩy nở liền đẹp.
Thấy Nghiên Mực còn muốn nói, Ngô bà tử lại nói: "Ngươi lúc ấy còn không có béo bằng Tuyên Bảo, không phải xấu hơn à?"
Nghiên Mực:?
"Ta đẹp, nương đều nói ta đẹp. Đúng rồi vì sao hắn kêu là Bảo? Ta thì sao?"
"Nghiên Mực cũng muốn làm bảo (bảo bối)! Ngươi là kẻ dở hơi à!"