Cả nhà thức đến bình minh, ăn sủi cảo rồi mới trở về phòng đi ngủ. Ngô thị ngủ một giấc đến nửa buổi chiều, tỉnh lại thu thập xong mới ra khỏi phòng, liền phát hiện nhi tử, tức phụ nhi (con dâu) và tôn tử ngồi xổm ở trong viện.
Đêm qua tuyết lại rơi, lão nhân vẫn còn ngủ không có quét tuyết, vừa lúc tạo điều kiện cho Tam Lang bọn họ, hắn bẻ nhánh cây khô, ngồi xổm trong viện dạy thê tử viết chữ.
Khi Ngô thị ra tới thấy nhi tử viết một nét, tức phụ nhi cùng tôn tử cũng xiêu xiêu vẹo vẹo viết một nét, thấy bọn họ theo kịp nhi tử lại tiếp tục viết xuống một nét.. Bọn họ ba người một người dạy hai người học, rất nghiêm túc.
Dù viết ở trên mặt tuyết, chữ Vệ Thành vẫn rất đẹp, bên cạnh là hai người liền ngốc tay chân lại thô cứng, liếc mắt một cái nhìn lại cũng không dám tin tưởng bọn họ viết cùng một chữ với Vệ Thành, Ngô thị không nhịn được, xì cười ra tiếng.
Ba người ngồi xổm đồng thời quay đầu, hai người lớn còn vững chắc, Nghiên Mực hắn vốn là béo, mùa đông lại mặc nhiều quần áo, ngồi xổm muốn đứng lên đều khó khăn, như vậy vừa quay đầu lại, trọng tâm không vững liền ngã cái mông nện xuống đất.
Khương Mật nghe thấy bên cạnh một tiếng vang, cúi đầu vừa thấy, nhi tử bị ngã.
Nàng buông cành khô trong tay duỗi tay đem Nghiên Mực túm lên, vỗ vỗ tuyết trên người hắn: "Không học, chúng ta không học. Trước học Tam Bách Thiên, học thuộc lòng lại học chữ."
Nói nàng còn trừng mắt nhìn nam nhân liếc mắt một cái, "Còn chưa tập đi đã bắt chúng ta chạy, làm gì có người nào dạy như vậy?"
Chưa bao giờ có học sinh nào làm phu tử (thầy giáo) phải ngẩng đầu nhìn trời.
Trực tiếp dạy viết tên hình như là có chút khó khăn.
Vệ Thành, Vệ Ngạn, Khương Mật.
Ba cái tên đều phức tạp, đặc biệt cái chữ vệ (vệ), kết cấu phức tạp làm nhóc con lắc đầu, không không không! Đột nhiên không muốn chơi cùng cha và ông nội!
Ngô thị lại đây, sờ sờ mặt tôn tử, lạnh như băng! Bà hung dữ một trận: "Nhi tử ngươi mới bao lớn? Có ai mới hơn một tuổi đã học viết chữ? Chưa tập đi liền dạy hắn chạy cũng không sợ bước chân quá lớn làm rách quần! Trời lạnh như vậy còn ngồi xổm bên ngoài, nhanh vào nhà cho ấm áp, đừng đông lạnh đến đổ bệnh!"
Khương Mật nắm tay nhi tử chuẩn bị về phòng, nhớ tới hỏi: "Nương đói bụng chưa? Trong bếp đồ ăn không ít, ngài thích ăn gì hâm lại liền xong.. Nếu không nương chơi với Nghiên Mực đi con làm cho?"
Ngô thị nói bà chính mình làm. Thấy bà bà hướng nhà bếp đi, Khương Mật mới đem Nghiên Mực dắt về phòng, ủ ấm tay chân cho hắn. Về đến phòng, Nghiên Mực còn hoài nghi nhân sinh, hắn chờ mong ngẩng đầu, "Nương.."
Khương Mật xoa xoa mặt hắn hỏi có chuyện gì?
"Con không phải kêu Nghiên Mực sao?"
"Đúng vậy."
"Vì cái gì muốn viết chữ Vệ?"
Khương Mật nén cười nói cho hắn, Nghiên Mực là nhũ danh, Vệ Ngạn mới là đại danh.
"Con không muốn có đại danh." Mặt bánh bao của hắn thiếu chút nữa nhăn lại tạo thành nếp gấp, đáng thương vô cùng nói đại danh khó viết.
Vệ Thành ở bên cạnh, nghe hắn nói liền liếc mắt một cái, nói: "Ngươi cho rằng Nghiên Mực rất dễ viết?"
Nghiên Mực nghe xong càng ủy khuất, hỏi nương tên hắn là ai đặt? Thật đáng ghét!
"Cha ngươi lấy."
"Cha thật hư!"
Khương Mật cười đến bụng đau, nàng duỗi tay vỗ nhẹ Vệ Thành một chút, dỗ Nghiên Mực nói: "Cha hư, nương giúp ngươi đánh hắn."
Nghiên Mực muốn đổi tên cầu xin hoài cuối cùng cũng không thông qua, cũng may kế hoạch học chữ kéo dài thời hạn, Khương Mật nhìn chữ phức tạp như vậy đầu liền đau, đừng nói nhóc con mới gần hai tuổi bất mãn.
Sau khi thương lượng, bọn họ dời kế hoạch sang năm mới phấn đấu, chuẩn bị xuống tay từ Tam Bách Thiên, trước dạy hắn đọc, chờ ngày nào đó có thể học thuộc rồi mới học viết chữ.
Nhóc con cũng không có đặc biệt cao hứng, hắn không ngốc, biết ý tứ này là hiện tại không cần học về sau vẫn phải học..
Thấy nhóc con hai tuổi buồn rầu, Khương Mật cũng không có mặt mũi nói khi ngươi còn ở trong bụng mẹ nãi (bà nội) ngươi liền chuẩn bị tốt muốn cho ngươi khảo Trạng Nguyên.
Nghỉ tết, Vệ Thành ở nhà 5 ngày, Khương Mật có hỏi hắn quan trên bên kia không cần đi thăm hỏi gì sao? Ban đầu ở quê quán ăn tết đều phải đi nhà đại thúc chúc tết.
Vệ Thành nói đêm 30 hắn đã thăm hỏi đồng nghiệp ở Hàn Lâm Viện cùng với học sĩ đại nhân, không cần đi nữa. Lại nói, khó có được nghỉ ngơi mấy ngày, các đại nhân cũng muốn cùng tam thân sáu thích hay cùng bạn tốt liên lạc cảm tình, không có tinh lực chiêu đãi cấp dưới.
Nghe hắn nói như vậy, Khương Mật mới buông trong lòng một cọc tâm sự.
Mùng sáu, Vệ Thành liền đến nha môn, Khương Mật tiếp tục dạy Nghiên Mực đọc Tam Tự Kinh, đến nỗi Ngô thị, bà đã mong đầu xuân, khi phố xá sầm uất hỏi thăm xem có ai bán gà con hay không. Hiện giờ ở tứ hợp viện, bốn bề đều xây tường thực thích hợp nuôi gà, Ngô thị nghĩ nuôi bao nhiêu con là hợp, Tam Lang ở Hàn Lâm Viện làm việc rất tốn trí não, còn có Nghiên Mực mỗi ngày cũng muốn ăn một con.
Cha Vệ thì nhàn rỗi, ông ở nông thôn phần lớn chính là làm việc tốn sức, dọn đến kinh thành về sau không có việc tốn sức gì cho ông làm, Vệ Thành nói cha nương tuổi không còn trẻ, nên ngậm kẹo đùa cháu hưởng phúc, cha Vệ chính là còn không có quen, qua năm mới liền nghĩ đầu xuân nên đem đồng ruộng cày xới, cày xong thì gieo mạ, lập hạ liền cấy mạ, tiết Mang chủng (ngày 6/6 âm lịch, còn được gọi là ngày Ngũ cốc trổ bông) thì thu đậu.. Nghĩ vậy ông liền hận không thể xuống ruộng đi một vòng, đứng lên ra bên ngoài vừa đi, gió Bắc còn thổi, trong mặt đất còn trắng xóa, tháng giêng kinh thành vẫn như cũ rất lạnh, trời còn chưa có ấm lại.
Cha Vệ bị gió Bắc thổi, đầu óc liền thanh tỉnh.
Ông hiện tại đã rời khỏi thôn Hậu Sơn, làm gì còn có ruộng?
Nghĩ vậy ông lại cong eo trở về trong phòng, ngồi trên giường đất ấm áp dễ chịu, trồng trọt cả đời mà đột nhiên nói không trồng, không có quen, thật sự không có quen.
Ông cùng Ngô thị oán giận, Ngô thị nghe xong chê cười ông, nói ở nông thôn hai đầu bờ ruộng ai đều muốn dọn vào thành hưởng phúc, ngươi ở kinh thành có ăn có uống còn không được tự nhiên? Nếu là ở quê quán nói như vậy người ta không mắng ngươi da ngứa? Để ngươi thoải mái sinh hoạt ngươi lại muốn trở về trồng trọt, là không muốn hưởng phúc sao?
"Ngươi ban đầu nuôi heo, hiện tại còn có thể nuôi gà, nào biết ta nhàn rỗi là tư vị gì?"
"Ngươi bưng trà đi ra ngoài cùng người ta tán gẫu."
"Cũng không thể mỗi ngày đều tán gẫu a."
"Ban đầu khi nông nhàn ngươi không phải còn sẽ gõ gõ đánh đánh (làm mộc) ? Nhà ta rất nhiều nông cụ đều là chính ngươi làm, ngươi tìm mấy khối gỗ trở về chạm khắc, cho tôn tử (cháu nội) ngươi làm đồ chơi."
Khương Mật nghe cha mẹ chồng cãi nhau, nghĩ nghĩ nói: "Bằng không nuôi một con chó? Không có việc gì thì dắt đi dạo, lại có thể giữ nhà."
Cha Vệ cân nhắc một chút, nói chó cũng không tồi.
"Ngươi thật muốn nuôi thì dạy nó cho tốt, đừng cắn chết gà con của ta!"
"Ta còn chưa nuôi ngươi đã dội nước lạnh!"
* * *
Nói muốn nuôi chó, lại không phải dễ dàng như vậy là có thể tóm được một con, đến đầu tháng hai, nhà cách vách lại đây gõ cửa, nói tìm cha của Vệ thứ thường, cha Vệ ra tới vừa thấy chính là hàng xóm thường cùng ông tán gẫu, hỏi có việc gì sao?
"Lão đệ ngươi là nói muốn chó phải không? Ta biết một nhà có chó mẹ mới sinh, có gì ngươi sang đó thử xem?"
Cha Vệ liền đi, lúc ông đi hứng thú rất cao, nhưng trở về tay không, Ngô thị hỏi ông phẩm tướng quá kém hay sao không mua về?
"Là chó săn, chó mẹ nhìn thật lớn rất uy phong, ta liếc mắt một cái liền coi trọng. Nhà kia nói bọn họ nuôi không được nhiều như vậy, ta coi trọng con nào thì đưa mấy đồng lôi đi là được."
"Ngươi tiếc tiền sao?"
"Không phải. Chó con còn phaipr uống sữa bắt trở về ta sợ nuôi không sống, liền cùng người ta nói rồi, bảo hắn để cho ta qua 1 đoạn thời gian lại bắt."
Cha Vệ sau đó mỗi cách mấy ngày đều phải đi xem, xem không sai biệt lắm liền tiêu tiền đem chó con màu đen mà ông nhìn trúng ôm trở về.
Đột nhiên thay đổi chỗ ở, chó con mới đầu không quen, nuôi vài ngày sau nó cùng người trong nhà liền quen, không riêng lúc nấu cơm nó cũng đến nhà bếp, khi ăn cơm cũng ở dưới chân người đảo quanh.
Sau khi nuôi chó con, cha Vệ xem như tìm được việc làm, khi thê tử cùng con dâu vội ông liền giúp trông tôn tử, lúc Nghiên Mực không cần ông chăm sóc thì ông có thể huấn luyện chó.
Chó con ôm trở về tuy rằng không lâu lắm, nhưng nuôi rất khá, gần nhất cha Vệ dạy nó đạo lý làm chó, dạy nó bảo vệ nhà cho tố, không được đạp hư đồ vật của chủ, không được đuổi gà con, nói gà con có bất luận sơ xuất nào đều sẽ hỏi tội nó.
Cha Vệ ngồi xổm cùng chó con nói chuyện, liền nghe thấy sau lưng có động tĩnh, ông quay đầu nhìn lại, tôn tử của ông dí gà con chạy vòng vòng.
"Lão bà tử! Lão bà tử ngươi ra tới nhìn xem!" (Lão bà tử là cách xưng hô giống như thê tử)
Ngô thị ra tới vừa thấy: .
"Ai da tôn tử ta chạy nhanh như vậy, đều đuổi được gà nha!"
Khương Mật chậm một bước ra tới, thấy thở dài, kêu Nghiên Mực lại đây. Nghiên Mực thành thật đi tới, Khương Mật bảo hắn duỗi tay, hắn liền duỗi tay, vươn ra đã bị đánh lòng bàn tay. Đánh không nhẹ, nhóc con vẫn là ủy khuất, đáng thương hề hề kêu nương.
"Biết nương vì sao đánh ngươi không?"
Nghiên Mực lắc đầu.
"Đánh ngươi là muốn cho ngươi nhớ kỹ, về sau không được đuổi gà, gà con còn nhỏ mới ôm trở về không chịu được ngươi lăn lộn, nương nói ngươi có nghe không?"
Ngô thị thấy tôn tử đáng thương thành như vậy, khuyên bảo: "Hắn còn nhỏ, biết cái gì?"
Khương Mật xoa mặt nhi tử, đối với bà bà nói: "Ta không răn dạy sau này hắn trở nên hư đốn, nương đừng dỗ hắn."
Nghiên Mực thu hồi tay lại, chà vào người, giơ bàn tay lên miệng thổi.
Khương Mật tò mò, thật không biết đứa nhỏ này học với ai, làm bộ như vậy. Nàng vươn ngón tay chọc chọc vai nhi tử, nhóc con xoay vai, không quay đầu lại. Khương Mật lại chọc chọc: "Còn cùng nương giận dỗi? Ta đếm đến ba, lại nháo ta sẽ không để ý tới ngươi."
Khương Mật thật sự đếm số, cái này đem Nghiên Mực chọc nóng nảy, hắn lại càng ủy khuất, rưng rưng nước mắt quay đầu lên án nói: "Nương hư!"
"Sao lại khóc rồi?"
"Nương đánh con."
"Đánh ngươi là muốn ngươi nhớ kỹ, về sau không được đuổi gà."
Cái này không nín được, nước mắt hắn xoạch xoạch rớt xuống, một bộ đáng thương nhìn Khương Mật. Ngô thị đau lòng hỏng rồi, làm bộ muốn đánh con dâu, vừa đánh vừa nói: "Tôn tử ngoan ngươi đừng khóc, nương hư! Nãi giúp ngươi đánh nương!"
Nghiên Mực khóc càng dữ hơn, ôm cánh tay nãi hắn nói không được đánh nương ta.
Khương Mật lúc này mới ôm hắn lên, lấy khăn lau nước mắt cho hắn, hôn hai bên má hắn một cái: "Nuôi gà là muốn nó đẻ trứng cho ngươi ăn, ngươi đem gà con đùa chết thì lấy đâu ra trứng? Nghiên Mực nương biết ngươi thông minh hơn những đứa trẻ khác ngươi nghe hiểu được, về sau đừng đuổi, nương sẽ không đánh con. Ngươi là thịt từ người ta rơi xuống, ta đau còn không kịp, không có việc gì đánh ngươi làm cái gì."
Nhóc con nghe xong ôm cổ nương hắn, lại đem khuôn mặt dán lên cọ cọ, mang theo giọng mũi nhỏ giọng nói: "Nương ta sai rồi."
Khương Mật nghe liền mềm lòng, sau lại cùng Vệ Thành nói chuyện này nói hắn ngoan như vậy ai có thể nhẫn tâm mà đánh hắn? Muốn thật theo tâm ý là có thể đem hắn sủng lên trời đi.
"Ta cũng là sợ, nhi tử quá thông minh, ta rất sợ hắn học cái xấu. Ngươi xem cha nương đều sủng hắn, sủng đến lợi hại, tướng công ngươi cũng có dạy, nhưng thời gian ngươi ở nhà lại không nhiều, bình thường ta nếu là mặc kệ, thật không ai có thể quản hắn. Cha nương cảm thấy người còn nhỏ không cần sốt ruột, ta sợ hiện tại dung túng ra thói quen, về sau trưởng thành rất khó sửa. Hắn hiện tại nghe hiểu được rất nhiều lời nói, có thể chậm rãi dạy hắn, tướng công ngươi cảm thấy thế nào?"
Vệ Thành đồng ý lời này: "Về sau ta ở nhà cũng dạy hắn một ít, ta không ở nhà thì nàng dạy hắn. Ban đầu nhìn Mao Đản ta liền nói qua, có vài đứa trẻ từ nhỏ đã thông minh, gặp gỡ như vậy càng phải tốn tâm tư nhiều hơn, ngươi dạy hắn thì học giỏi dễ dàng, mặc kệ hắn thì với hắn học cái xấu cũng không khó."
Nếu cùng chung nhận thức, Khương Mật liền không lấy việc này lăn qua lộn lại nói, lại hỏi nam nhân thời gian này ở nha môn như thế nào? Hết thảy thuận lợi sao? Không gặp gỡ chuyện gì?
"Đều tốt, so với năm đầu, hiện tại hoàn toàn ổn, ta cảm giác không khó, rất nhẹ nhàng."
"Ngươi mỗi ngày ở thư phòng đến nửa đêm, còn nói nhẹ nhàng?"
"Đó không phải Lão hàn lâm an bài nhiệm vụ cho ta, là ta chính mình.. Hy vọng ba năm sau kiểm tra đánh giá tốt một chút, liền muốn học một chút."