Chương 114: (2)

1693 Chữ Cài Đặt
Mệnh Vượng Phu - Nam Đảo Anh Đào

Editor: Tuyết thu 247

Chương 114 (2)

Nghe nói sau việc này, Càn Nguyên Đế tưởng tượng Nghiêm Úc cùng nương của Vệ Thành chống nạnh cãi nhau, trừ bỏ xấu hổ, chính là hối hận. Nghiêm Úc a! Đó là Trạng Nguyên đầu tiên khi hắn tự mình chấp chính, dù không họp ý của hắn nhưng Càn Nguyên Đế cũng không thể tưởng được hắn còn có thể làm ra chuyện này. Nghĩ đến đầu năm hắn thiết kế hại Vệ Thành, lúc ấy Càn Nguyên Đế liền cảm thấy này Trạng Nguyên hành sự không đủ quang minh lỗi lạc, sử dụng những thủ đoạn giống như đàn bà con gái ở trong nhà. Lời này không phải tiên đoán trước nhưng nó lại một lần nữa ứng nghiệm, trước nay chưa từng nghe nói Trạng Nguyên cùng một lão bà cãi nhau! Hắn là người đầu tiên! Hắn làm được! Hắn rửa mắt cho Càn Nguyên Đế! Cũng rửa mắt cho bá tánh kinh thành!

Hoàng đế đối với Ngô bà tử không có chờ mong gì, bà cho dù có là cáo mệnh phu nhân cũng vẫn mang tác phong nông thôn.

Bà sinh ra ở nông thôn, sống ở nông thôn, hành xử như vậy không có gì đáng trách.

Nghiêm Úc không giống nhau.

Cũng không biết là hắn trúng tà gì, mỗi khi hoàng đế ngại hắn mất mặt, hắn đều còn có thể mất mặt hơn. Bởi vì hắn, hoàng đế nhìn Bảng Nhãn cùng Thám Hoa thuận mắt hơn rất nhiều, lúc trước cảm thấy một giáp ba người đó không còn dùng được, lúc này ngẫm lại, Bảng Nhãn Thám Hoa là không có năng lực tiến tới, tâm tư cũng không muốn xuống địa phương, nhưng tốt xấu không làm ra loại chuyện mất mặt nào.

Lại nói tiếp, dù hắn không mất chức quan, thì quan lục phẩm tu soạn thấy ngũ phẩm nghi nhân cũng phải hành lễ, đừng nói tới hắn đã bị cách chức. Lão thái thái nếu tàn nhẫn lấy điểm này là có thể thu thập hắn, cũng may mắn bà ấy không làm như vậy, bằng không oanh oanh liệt liệt nháo một hồi, Nghiêm Úc sẽ càng nổi tiếng.

Hoàng đế cảm thấy nương Vệ Thành vẫn là thiện lương.. Ngô bà tử không phải thiện lương, bà có cáo mệnh nhưng lại không hiểu quyền lợi của mình, căn bản không biết như vậy là có thể đến nha môn kiện hắn.

Bất quá kiện hay không kiện cũng chả sao cả, chuyện này nên biết đến đều đã biết, Bảng Nhãn nghe nói lúc sau cười nửa ngày, thiếu chút nữa cười tắt thở.

Trước đó cảm thấy chính mình sự nghiệp không thuận lợi, hắn thông qua thi đình sau đó trực tiếp lấy thân phận thất phẩm biên tu vào Hàn Lâm Viện, hiện tại còn không bằng không thi. So với Vệ Thành hắn thực không như ý, nhưng nếu là so với Trạng Nguyên cũng không tồi.

Nghiêm Úc sau khi bình tĩnh lại liền hối hận, sau khi xảy ra chuyện hắn cũng chỉ nghĩ đến Vệ Thành, cảm thấy trừ bỏ hắn sẽ không có người khác, lúc ấy thật là tức điên rồi nên không cẩn thận cân nhắc, cẩn thận suy nghĩ Vệ Thành cho dù có tâm cũng không nhất định làm được, hắn đúng là được Hoàng Thượng yêu thích nhưng cũng chỉ là quan ngũ phẩm. Ngẫm lại lời hắn nói, thật là Quốc Trượng hiểu lầm sao? Quốc Trượng vội vàng trúng gió nơi nào có rảnh nhúng tay loại chuyện này? Không lẽ là kẻ ngốc có thể hiểu lầm hắn cùng Vệ Thành quan hệ rất tốt? Nghiêm Úc nghĩ tới nghĩ lui, hoài nghi tới trên người Bảng Nhãn, hai người bọn họ ở Hàn Lâm Viện chuyên môn đối phó nhau, tranh đấu đã ba năm.

Sự tình đi đến nơi này, kế tiếp cùng Vệ Thành liền không có quan hệ gì, hắn tâm tư chủ yếu vẫn là đặt ở trên người Quốc Trượng, gần đây đều để tâm phòng bị.

Quốc Trượng trúng gió chuyện này quan lại ai cũng biết, bọn họ lén lút không ngừng nghiền ngẫm phân tích, ra khỏi cửa không dám nhiều lời, sợ một câu nói lỡ lời liền thành công cụ cho người khác công kích. Cũng bởi vậy, bá tánh kinh thành còn chưa biết chuyện này, Vệ gia vốn thành thật, kết quả Vệ Thành nói trước, nói trong khoảng thời gian này trong kinh có chút gợn sóng.

Hắn vừa nói xong, trong phòng vài người đều nhìn qua.

"Nữa sao?"

"Khoảng thời gian trước Quốc Trượng ngã bệnh, Hoàng Thượng sai người Thái Y Viện đến bắt mạch cho hắn, kết quả nói là làm việc suy nghĩ quá nhiều nên đổ bệnh, thái y khai phương thuốc, bắt ở nhà tĩnh dưỡng. Ở nhà còn dưỡng ra vấn đề lớn, ta ở ngự tiền nghe thái y nói, không biết ai viết thư gửi cho Quốc Trượng, Quốc Trượng xem xong tức giận đến trúng gió."

Chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang, là tiếng bát trà bị làm rơi, Ngô bà tử đứng lên bước nhanh ra ngoài, tiếp theo chính là tiếng chửi bậy: "Kêu ngươi châm chén trà nóng ngươi đem ấm trà làm vỡ, này là nha hoàn của nhà giàu có dạy dỗ ra sao, có chuyện nào mà ngươi làm tốt không? Ở nơi này làm gì? Ngươi còn nhìn ta, nhìn ta làm gì? Nhanh chóng dọn sạch sẽ cho ta, không sạch mà còn sót mảnh vỡ khiến người trong nhà bị thương ta liền đem ngươi đi bán."

"Nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy à?"

Kim Hoàn liền ngồi xổm xuống thu dọn, Ngô bà tử còn đang đau lòng ấm trà, thấy nàng ta làm sai còn khóc khóc giống như bị ủy khuất dữ lắm nhịn không được muốn mắng, bị Khương Mật khuyên lại: "Ấm trà cũng vỡ rồi, tức giận cũng không liền lại được, nương bớt giận đi."

"Thật là nhìn nàng ta liền thấy tức điên!"

"Đừng tức giận, nương về phòng đi.." Khương Mật trước đem Ngô bà tử dỗ dành về phòng, lại nhắc nhở một lần, bắt Kim Hoàn đừng chỉ lo nhặt mảnh vỡ lớn, mảnh nhỏ tất cả đều phải nhặt sạch sẽ, Nghiên Mực thích chơi ở trong sân chơi, hơn nữa Tuyên Bảo cũng đi học, ngã trúng hay dẫm phải mảnh vỡ nhỏ không phải không có.

Kim Hoàn gật gật đầu, không lên tiếng.

Khương Mật vốn dĩ muốn về phòng, thấy nàng như vậy lại hỏi một câu: "Trước đây ngươi phạm sai lầm, người khác nói vài câu ngươi cảm thấy ủy khuất sao?"

".. Không ủy khuất."

"Vậy tại sao lại khóc? Nói đến cùng cũng chỉ là cái ấm trà, có cái gì mà khóc?"

Kim Hoàn cúi đầu không nói lời nào, nhìn nàng ta như vậy Khương Mật cũng buồn bực, trở lại đại sảnh còn oán giận một câu, nha hoàn của gia đình giàu có là như vậy à? Vì chuyện nhỏ xíu cũng có thể rớt nước mắt.

Ngô bà tử ôm Tuyên Bảo, bĩu môi nói: "Cũng không phải sao? Thấy nàng ta như vậy ta nhìn mà ứa gan."

Mẹ chồng nàng dâu hai người nói gì không rõ, Vệ Thành trong lòng lại hiểu hết, nghĩ thầm nàng ta không phải bởi vì bị mắng vài tiếng mà ủy khuất đến rớt nước mắt, sợ là bị dọa. Nghe nói Quốc Trượng không biết đọc được cái gì mà trúng gió, nàng bị dọa sợ cũng bình thường.

"Nói đến thư.. Mật Nương ngươi hai ngày này vào thư phòng của ta dọn dẹp sao?"

"Ta chỉ lau chùi bụi bẩn, làm sao vậy?"

Vệ Thành nói thư hắn kẹp ở sách vở tìm không thấy.

"Tìm chỗ khác chưa? Có phải hay không nhớ nhầm chỗ?"

"Đã tìm, cũng chưa thấy."

Ngô bà tử nghe liền hỏi: "Thư gì? Như thế nào không nghe ngươi nói qua?"

"Quách huynh nhờ người đưa tới, nói hắn xin được chức quan. Bởi vì là thư của ta, liền không lấy ra đọc. Ta xem qua thuận tay kẹp ở trong sách, ngày hôm qua nhớ tới chuẩn bị đem nó cùng thư khác đặt cùng một chỗ, kết quả không thấy."

"Ngươi lại tìm xem, thư còn có thể chạy chỗ khác à?"

Vệ Thành nói hắn đã cẩn thận đi tìm, "Cũng là nhắc tới việc này mới nhớ tới hỏi một câu, chưa nhìn thấy thì thôi, dầu gì cũng đã mở ra xem, không cần cất cũng được, Quá lắm thì gửi thư xin lỗi Quách huynh."

Hắn nói xong liền nghe được một tiếng vang lớn, là tiếng bị ngã.

Ngô bà tử dẫn đầu lao ra, vừa thấy.. Thật con mẹ nó! Kim Hoàn vừa rồi ngồi xuống thu thập mảnh sứ vỡ, không biết như thế nào liền ngất đi rồi. Nàng tay đè ở trên mảnh vỡ, bị cứa da chảy máu, nửa bên mặt dán xuống đất, ở dưới có mảnh vỡ hay không, không ai biết cả.

Ngô bà tử ra tới, những người khác cũng theo sau, Khương Mật hỏi một câu: "Có muốn mời đại phu tới không?"

Nàng hỏi Vệ Thành, nhưng Ngô bà tử lại trả lời: "Mời đại phu cái gì, ta đây liền đi tìm người, đưa nàng trả về Quý gia. Làm việc nặng không được, làm việc tinh tế vẫn là không được, cho ở lại đây chỉ biết chọc ta tức giận, nha hoàn này không giữ lại được!"

Nói xong Ngô bà tử thật sự đi tìm người, Khương Mật túm ống tay áo Vệ Thành, hỏi hắn làm như vậy có được không?

Vệ Thành thế nhưng mắt mang ý cười: "Tùy theo ý nương đi."