Mệnh Vượng Phu - Nam Đảo Anh Đào
Editor: Tuyết thu 247
Chương 111 (2)
Còn nói bây giờ trẻ con sinh ra, người cũng nhiều hơn, chỗ ở chật chội, bọn họ muốn dùng phòng của cha mẹ, đặc biệt là phòng của Vệ Thành, dọn vào ở không chừng có thể dính một chút may mắn, như vậy mười mấy năm sau không chừng lại có thêm một tiến sĩ.
* * *
Chờ Vệ Thành đọc xong, Khương Mật hỏi hắn: "Nhị tẩu sinh đứa con trai kêu Đăng Khoa sao? Đặt tên này chắc khiến cho đứa nhỏ chịu áp lực rất lớn."
Vệ Thành nhìn Nghiên Mực ngồi một bên, nói cũng đúng. Đăng Khoa cũng chính là thi đậu tiến sĩ, Nghiên Mực từ lúc ở trong bụng mẹ liền quyết định muốn thi đậu Trạng Nguyên, Trạng Nguyên khó hơn nhiều. Bất quá giống cái tên này, vào học đường có lẽ sẽ bị tranh cãi, nếu là đọc sách không tốt sẽ bị người khác chê cười, đặt tên này thật sự quá lớn.
Ngô bà tử nghe tên này cũng bĩu môi: "Chúng ta có phong tục đặt tên xấu cho con cháu, tên càng xấu thì càng dễ nuôi. Trần thị chính là người không đáng tin, không nghĩ tới Lý thị càng không đáng tin hơn, lại đặt tên là Đăng Khoa, sao nàng ta không đặt tên là Trạng Nguyên luôn đi? Còn nhìn chằm chằm vào phòng của lão tam, suốt ngày chỉ biết mưu lợi cho bản thân mình, còn cùng ta tố khổ nói ở nông thôn sinh hoạt gian nan, muốn ta nói kinh thành mới gian nan hơn nhiều, ở nông thôn tiêu dao tự tại biết bao nhiêu!"
"Thà rằng hắn đừng viết thư tới, gửi tới khiến người ta tức giận mà!"
Khương Mật đang muốn khuyên, Nghiên Mực đang ngồi trên ghế trượt xuống dưới, đi đến bên cạnh Ngô bà tử vuốt lưng cho bà: "Không có thư thì mỗi ngày đều mong ngóng, có thư đến thì nói là thà đừng gửi thư, người lớn thật là kỳ quái."
Ngô bà tử nhìn Nghiên Mực liếc mắt một cái.
Nể tình hắn là đứa cháu bảo bối của bà nên không mắng hắn.
"Ngươi còn nhỏ nên không hiểu, sau này lướn lên sẽ hểu thôi."
"Lời này con nghe đã nhiều năm rồi, lúc nào mới tính là lớn lên?"
Thấy hắn bộ dáng nghiêm túc, Khương Mật thiếu chút nữa không nhịn được cười. Nàng thấy trong thư viết kiểu không đau không ngứa, ở nông thôn còn muốn tranh phòng ở với nửa mẫu đất của nàng, hiện tại nàng lười không muốn phân bua. Nam nhân của nàng ở trong quan trường, nàng đã phải đau đầu suy nghĩ, nên không muốn suy nghĩ những chuyện lông gà vỏ tỏi đó.
Khương Mật ôm Tuyên Bảo đi ra ngoài, sai Kim Hoàn chuẩn bị dọn cơm.
Vệ Thành đem thư gấp lại, cầm đi đặt ở thư phòng.
Hai ngày sau khi nhận được thư, Vệ Thành được nghỉ ở nhà, hôm nay hắn không cần bận tâm chuyện bên ngoài, chỉ cần chơi cùng Nghiên Mực và Tuyên Bảo, dạy đứa này đọc sách dạy đứa kia đi đường, hôm nay cũng giống vậy.
Lập tức liền đến ba tháng, kinh thành đã ấm lại, hai ngày nay mặt trời đều ló dạng. Mùa xuân thì thời tiết cũng không quá nóng, +cảm giác ấm áp dễ chịu. Vệ Thành đem cửa sổ thư phòng mở ra, đem Nghiên Mực bế lên ghế dựa đứng, dạy hắn viết chữ. Hắn nghe được Ngô thị sai Kim Hoàn, kêu nàng đem đệm chăn ôm đi ra ngoài phơi. Còn có Mật Nương, Mật Nương giống như dỗ Tuyên Bảo để hắn tập đi.
Nghe những âm thanh đó Vệ Thành cảm giác trong lòng thật kiên định, hắn hơi chút thất thần, bị Nghiên Mực nhéo một cái.
"Người không nhìn con viết chữc, suy nghĩ cái gì nha?"
Vệ Thành cúi đầu liền thấy trên giấy tràn đầy chữ đen.
"Ta nói vận dụng ngòi bút phải có lực không phải bảo ngươi dùng sức viết trên giấy."
"Không phải cùng một ý sao?"
"Không, ta lại viết hai lần, ngươi cẩn thận nhìn một chút."
Cha con hai người viết rất chuyên tâm, lúc này có một cỗ kiệu vào ngõ nhỏ, người nâng kiệu hỏi thăm tìm được Vệ gia, đến nơi kiệu dừng lại, có người thỉnh người bên trong ra tới. Bước ra là một thanh niên mặc cẩm y màu xanh đen, nhìn lớn hơn Vệ Thành một chút.
Người này quét mắt liếc nô tài một cái, nô tài kia chạy nhanh đến gõ cửa.
Không bao lâu, cổng liền mở, mở cửa là lão thái thái dáng người khô gầy. Thấy lão thái thái, người này giống như trố mắt một chút, qua một lát hắn mới hỏi: "Là Vệ gia? Vệ Thành ở đây sao?"
Nhìn hắn ăn mặc như vậy, lại dám kêu thẳng tên quan gia, Ngô bà tử đánh giá người này có thân phận không thấp, quay đầu lại liền chuẩn bị gọi người, chưa kịp gọi, liền thấy vẻ mặt con dâu kinh ngạc.
Khương Mật đem Tuyên Bảo dựa vào trên đùi nàng bế lên tới, đi theo cạnh cửa, cùng bà bà kề tai nói nhỏ: "Nương, ta nhìn hắn giống như Trạng Nguyên cùng thời với tướng công vậy?"
Ngô bà tử: !
Bà xua tay kêu tức phụ nhi đi vào, nhìn người bên ngoài hỏi hắn: "Ngươi kêu là gì?"
"Họ Nghiêm, Nghiêm Úc."
"Con mẹ nó thật đúng là ngươi! Ngươi chính là rùa đen vương bát đản (tên khốn nạn) hãm hại Tam Lang nhà chúng ta, muốn hắn bị hỏng thanh danh sao? Ta không mắng chửi thì nghĩ ta là lão thái bà dễ khi dễ phải không, nay còn dám tìm tới cửa!"
Ngô bà tử chỉ cần là mắng chửi người, ở nhà cách vách đều có thể nghe thấy, Vệ Thành còn đang dạy Nghiên Mực viết chữ, nghe thấy tiếng mắng chửi tay hắn đang cầm bút cũng run lên.
Hắn liền buông lỏng tay, bảo Nghiên Mực tự viết, nói ra ngoài một lát.
Nghiên Mực vừa nghe lời này, từ trên ghế nhảy xuống dưới.
"Kêu ngươi viết chữ, xuống dưới làm gì?"
"Con nhìn xem."
"Xem gì?"
"Cũng không có gì, chính là tò mò rùa đen vương bát đản là người ra sao, con còn chưa thấy qua đâu."