Mệnh Vượng Phu - Nam Đảo Anh Đào
Editor: Tuyết thu 247
Chương 111 (1)
Phía trước vội vàng làm việc, sau lại vội vàng ăn tết, hết năm lại có một nha hoàn mới đến, làm Ngô bà tử vốn dĩ sống bình thường một chút đột nhiên xuất sắc lên. Chỗ tốt cũng có, gần nhất bà không nhắc lại chuyện quê quán bên kia, cũng nhớ không đến Vệ Đại Vệ Nhị.
Có vài chuyện, ngươi ngày ngày ngóng trông nó không tới, ngươi không nghĩ thì nó sẽ tới.
Cuối tháng hai, Phùng chưởng quầy quen cửa quen nẻo lại đây, thấy Vệ lão nhân đang ở trước cổng nói chuyện với hàng xóm, liền kêu một tiếng. Vệ lão nhân lúc đầu còn không có nghĩ đến, thấy hắn lấy ra phong thư liền vui mừng.
"Đây là vừa rồi có người đưa tới cửa hàng, ta thấy địa chỉ, liền lấy mang lại đây."
"Làm phiền ngươi, đi vào uống ngụm trà nóng đi?"
"Vẫn là không được, cũng không phải cửa hàng của ta, còn phải đi sắp xếp nhân công cho chủ nhân, không thể rời đi lâu được."
Phùng chưởng quầy trong lòng có tính toán, lúc này Vệ Thành đang ở trong nha môn, đi vào cũng nói được gì, hắn không đợi lâu liền xoay người đi. Thấy hắn đi rồi Vệ lão nhân mới xoay người vào nhà, đi vào liền thấy Nghiên Mực tò mò lại đây.
"Đứng ở nơi này làm gì?"
Nghiên Mực nhìn thư ở trong tay gia gia, bừng tỉnh đại ngộ: "Ta nghe thấy gia gia cùng người khác nói chuyện, người đó là Phùng chưởng quầy sao?"
"Ngươi phải gọi Phùng lão thúc."
"Ta lần trước kêu giống như vậy, hắn nói gánh không nổi danh xưng đó."
"Đó là lời nói khách khí, ngươi thật đúng là sửa miệng không kêu sao?"
Nghiên Mực lúc này đầu óc còn tương đối thẳng, nếu không cũng sẽ không bị cha hắn lừa. Trên cơ bản trừ bỏ lời nói dối, ngươi nói cái gì hắn cũng nghe, hàm súc uyển chuyển lấy lui làm tiến hay lời khách sáo hắn còn chưa hiểu, ngươi giải thích thì hắn nghe hiểu, sau đó liền cảm thấy người lớn thật phiền toái.
Vệ lão nhân dặn dò xong, hắn gật gật đầu tỏ vẻ đã nhớ kỹ, hỏi: "Gia thư người cầm là ở quên gửi tới sao?"
"Ngươi sao biết được?"
"Lúc ăn tết nghe nãi nói thật nhiều lần, mấy ngày nay thì không nhắc lại nữa." Nghiên Mực nói xong chạy tới nhà bếp, thấy Ngô bà tử đang đứng canh liền kêu, "Nãi ơi, quê quán gởi thư."
Ngô bà tử nhìn Kim Hoàn liếc mắt một cái, bảo nàng tiếp tục làm việc, bản thân rời khỏi nhà bếp, thấy lão nhân trong tay thật sự cầm phong thư, bà liền hỏi một câu, hỏi có phải lão đại lão nhị viết thư hay không?
"Phùng chưởng quầy chỉ nói là cho nhà ta, ta cũng không rõ ràng lắm."
Lúc này Khương Mật từ trong phòng ra tới, vừa đi vừa nói chuyện: "Phong thư không phải có viết sao? Cha đưa con xem cho?" Hiện giờ Vệ Thành chủ yếu là dạy Nghiên Mực đọc sách, trong lúc bọn họ học tập Khương Mật hơn phân nửa ngồi kế bên Tuyên Bảo, chờ đến ngày hôm sau lúc Nghiên Mực ôn tập, Khương Mật ở bên cạnh hắn xem, giống như vậy liền học được không ít chữ. Ngẫm lại Nghiên Mực đọc sách cũng đã hai ba năm, rất nhiều chữ hay dùng bao gồm họ tên người nhà đều nhận biết, muốn đọc thữ có khả năng là sẽ đọc được hết chữ trong thư, nhưng có thể đoán được là ai đưa tới.
Cha Vệ đem thư đưa cho Khương Mật, Khương Mật lấy thư, nhìn lướt qua, ngoài thư chỉ viết giao cho ai, không ghi chú rõ là ai đưa.
Nàng nhìn nhíu nhíu mày, Nghiên Mực sốt ruột: "Nương đọc không được sao? Cho con xem với? Ta biết chữ nhiều, để cho con đọc."
Khương Mật liền ở bên cạnh hắn ngồi xuống, cho hắn đọc.
Nghiên Mực vừa thấy: "Không viết nha, chỉ nói để Phùng lão thúc đưa cho nhà ta, cũng chưa nói là ai đưa, mở ra nhìn xem sao?"
"Đừng mở ra, để ở chỗ đó chờ cha ngươi trở về lại nói, dù gì hai ngươi đều không đọc được hết, đến lúc đó còn phải nghe Tam Lang đọc lại."
"Con nói cha học nhanh lên, mỗi ngày học nhiều hơn một ít chữ, cha ta hắn không chịu dạy, hắn chịu dạy con liền học xong rồi."
Khương Mật lấy thư trong tay hắn, đưa cho bà bà, lúc này mới quay đầu lại nói với Nghiên Mực: "Gấp gáp cũng chẳng được gì. Chờ ngươi lại lớn hơn một chút, mỗi ngày học nhiều hơn, đến lúc đó đừng có cùng nương oán giận học hành quá khổ."
"Con sẽ không."
"Chắc không?"
Thấy Khương Mật không tin, Nghiên Mực liền tức giận, nói sẽ không than vãn: "Con thích đọc sách mà."
Nói đến đây Vệ lão nhân nhếch miệng cười: "Ngươi đúng là mạnh hơn cha ngươi. Cha ngươi không phải bởi vì thích đọc sách mới đọc, hắn nghe người ta nói khoa cử mới có thể trở nên nổi bật, không muốn ở nông thôn nên mới cố gắng."
"Nghe người ta nói cái gì đó? Giống như là phải hù hắn, bằng không hắn lúc ấy không thể nào ngồi yên một chỗ được."
"Phải, lúc đó là ngươi tìm người hù dọa, ngươi còn hù dọa lão đại lão nhị kết quả không được gì."
"Hai người bọn họ quá nghịch nên không sợ."
* * *
Vệ Thành còn không biết hắn lại bị cha mẹ ruột vạch trần, hai người nhớ lại quá khứ, Nghiên Mực ở bên cạnh nghe được mùi ngon, nghe xong còn chưa đã thèm đâu. Buổi tối trở về, Nghiên Mực rất nhiệt tình, liền phải đến đại sảnh, vừa đi vừa hỏi cha đã trở chưa, thư đâu?
"Thư gì vậy?"
"Ban ngày thu được, nãi nói chờ cha trở về mới đọc."
"Ở quê gửi đến sao?"
"Đừng hỏi con, con không biết."
Cũng không cần hỏi, nói mấy câu cả hai đã vào nhà, lá thư kia liền để ở trên bàn, Vệ Thành bước qua ngạch cửa đi vào liền thấy, hắn dời ghế lại, duỗi tay muốn bóc thư. Lúc mở ra người trong nhà đều tụ lại, Khương Mật nghe được động tĩnh liền ôm Tuyên Bảo lại. Ngô bà tử chậm hơn một chút, bà thúc giục Kim Hoàn pha trà, bưng trà tới.
Vệ Thành nhìn thư lướt qua một lượt, thấy tất cả mọi người nhìn chằm chằm hắn, mới nói: "Thư là đại ca nhị ca nhờ người viết, cha mẹ đều ngồi xuống đi, con đọc từ đầu."
Hắn uống ngụm trà, đem phong thư đọc một lần, mở đầu nói năm trước liền phải gửi thư tới, lúc đến Lễ huyện thì Quách tiến sĩ đã sớm rời nhà, cũng không nghe nói xung quanh có ai muốn đi thi, nên thư liền không gửi được. Nói bỏ qua tiệc thọ cha mẹ 50 tuổi liền cảm thấy mình bất hiếu, mong cha mẹ thông cảm, nói bọn họ ở nông thôn sinh hoạt gian khổ, muốn gửi thư cũng không phải dễ dàng.
Trong thư còn nói đến giữa tháng chín bọn họ nhận được thư, liền chuẩn bị gửi lại, nhưng lúc đó có việc khác nên bị trì hoãn, xử lý xong thì cả hai con dâu (2 chị dâu của Vệ Thành) lại mang thai, cả hai người nam nhân trong nhà đều không thể đi, sau lại nghe nói có người giống Vệ Thành chuẩn bị đi Phủ Học thử vận khí thi cử, bọn họ nhờ người này đem thư đưa tới phủ thành, nhờ hắn tìm người đưa thư đi, cũng xài không ít tiền.
Sau đó nói chính là một ít chuyện sau kho bọn họ lên kinh thành, đại phòng Mao Đản là người thông minh, đọc được rất nhiều chữ, trong nhà chuẩn bị đưa hắn đi trấn trên đọc, Xuân Sinh cũng muốn vỡ lòng. Đến nỗi nhị phòng, Hổ Oa không được thông minh bằng, bất quá cũng may Lý thị lại sinh Đăng Khoa, Đăng Khoa nhìn trắng nõn, sinh ra giống như thư sinh.