Mệnh Vượng Phu - Nam Đảo Anh Đào
Editor: Tuyết thu 247
Chương 110 (2)
Hoàng Hậu trên mặt một chút biểu tình cũng không có, nhìn đơ cả người.
Quá một hồi lâu mới nghe nàng nói: "Làm sao bây giờ? Đương nhiên là nghe lời thái y, bằng không còn có thể làm sao bây giờ?"
"Lão gia không quan tâm chuyện triều chính nữa, ca ca ngươi hắn có thể xử lí được sao?"
"Hắn sớm hay muộn gì cũng phải xử lí, hắn cần phải xử lí nha." Hoàng Hậu hiện tại rất sợ cha nàng mất, cha nàng không còn thì cả nhà phải giữ đạo hiếu. Hoàng Hậu là người trong hoàng, nàng là không cần, nhưng cũng chưa từng nghe qua người nào mất cha mà có thể tiếp tục thị tẩm.
Hoàng Hậu luôn dặn dò, nói cha nàng nếu là quản không được chính mình, về sau có người tới cửa cũng đừng thông báo hắn, trực tiếp bảo đi gặp ca ca. Mặc kệ nói như thế nào, trong phủ không được truyền tin đến tai cha nàng. Nương đáp ứng rồi, trở về còn cùng nhi tử thương lượng một chút, để nhi tử ở chỗ Quốc trượng bị la mắng, ai không muốn chính mình được làm đương gia? Cứ như vậy, Quốc Trượng bị bắt dưỡng thân thể, con của hắn ở trong phủ trở thành trụ cột, nhưng có điều trụ cột này vẫn còn non một chút, căn bản đấu không lại hoàng đế.
Cả triều văn võ đều nhìn ra Hậu tộc sớm hay muộn cũng xong đời, nha hoàn Kim Hoàn bị phái đi không biết chuyện này, nàng bị phái tới Vệ gia lúc Quốc Trượng còn chưa có bị bệnh, bị bệnh là lúc sau.
Kim Hoàn cắn chặt răng ở Vệ gia sinh hoạt, vì có thể lưu lại, vì xoay người, nàng mỗi ngày đều xoa xoa rửa rửa.
Cuộc sống mà, luôn có những việc ngoài ý muốn, Kim Hoàn vừa tới thiếu chút nữa chịu không nổi, lúc ở chỗ cũ nàng oai phong bao nhiêu, tới Vệ gia liền giống như rơi xuống tám tầng địa ngục. Bị Ngô bà tử la mắng nhiều, nàng chậm rãi hiểu được, nhà này lão thái thái chính là đàn bà nông thôn có tầm mắt thấp đến đáng sợ, bà ấy không phải cố ý đày đọa ngươi, mà thật sự cho rằng nha hoàn nên làm những việc đó.
Kim Hoàn vốn dĩ trông cậy vào Vệ hàn lâm cứu nàng, nàng nghĩ thầm quan hàn lâm ở ngự tiền đi lại nên hiểu rõ nô tài cũng phân ba bảy loại.
Nghĩ như vậy, nàng cũng lấy lui làm tiến, tìm một cơ hội cùng Vệ Thành nói chính mình trước kia không làm những việc đó, là nha hoàn hầu hạ bên người, hầu hạ thay quần áo, chải đầu đeo trang sức các loại, nói lão thái thái sắp xếp việc nàng trước kia chưa làm qua, làm không được xin lão gia không nên trách tội, lại nói nàng không lười biếng, sẽ cố gắng học.
Nếu là hoàng đế ở chỗ này sẽ giáng người này thành kỹ nữ.
Lẽ ra nha hoàn là thái thái quản, lời này nên cùng thái thái nói, không duyên cớ tìm tới lão gia trong phủ, kia không phải muốn cho lão gia biết ngươi đáng thương ngươi ủy khuất, để hắn vì ngươi làm chủ cho ngươi một lần nữa đổi thân phận sao?
Kim Hoàn nói xong thật sự nhu nhược đáng thương nhìn Vệ Thành.
Vệ Thành từ đầu đến cuối không nhanh không chậm, ngữ khí ôn hòa, hắn nghĩ nghĩ nói: "Mấy ngày trước đây ta cùng Quý đại nhân nói, nói không dám nhận nha hoàn nhất đẳng như ngươi, thỉnh hắn đem người mang về. Quý đại nhân không chịu, nói làm nha hoàn nên nghe chủ tử sắp xếp, chuyện chủ tử phân phó xuống dưới phải làm thỏa đáng, còn nói nô tài không nghe lời đưa trở về hắn cũng sẽ không giữ lại."
Kim Hoàn nghe nhịn không được rùng mình.
Vệ Thành còn cười cười: "Ta của cải mỏng, không nuôi người rảnh rỗi, ngươi nếu thích ứng không được ta còn phải phát sầu, nguyện ý học thì tốt."
Chính đoạn nói chuyện ngắn gọn này làm Kim Hoàn chết tâm, nàng không thể quay về, không thể quay về không nói nhà này không một người bình thường, nàng thảm trạng thế nhưng không được người nào đồng tình. Nàng dù không xinh đẹp, ít nhất tính tình nhu thuận, dáng người cũng được, sao có thể so với nữ nhân còn trong trắng như nàng? Cố tình lão gia mắt mù, trừ bỏ thái thái cũng không nhìn đến người khác.
Không thể quay về, cũng không đổi được hoàn cảnh sống, không thể làm thϊếp thất, chỉ có thể tiếp tục làm việc tốn sức.
Dù nàng ở Vệ gia thời gian không lâu, nhưng cảm giác cánh tay thô, tay thô, làn da trên mặt cũng khô ráp, nhìn nơi nào còn trắng mịn như lúc đầu?
Nàng mỗi ngày đềulàm việc tốn sức, làm xong về phòng nằm xuống liền nghĩ đến lúc trước. Lúc trước ăn ngon mặc tốt không mệt người, trong lòng còn cảm thấy không đủ, không muốn làm nô tài mà muốn trở thành chủ tử. Hiện tại nàng lòng tràn đầy hâm mộ Ngân Hoàn bị đuổi về, hận không thể cùng Ngân Hoàn đổi chỗ.
Lúc nàng ở trong lòng ngại khổ ngại mệt Thúy Cô còn lại đây một chuyến.
Không còn làm việc giặt giũ ở Vệ gia, trong nhà nàng túng quẫn không ít. Muốn tìm việc như thế thật không dễ dàng. Giặt quần áo nhẹ nhàng biết bao nhiêu? Giặt xong là có thể lấy tiền chạy lấy người, lão thái thái cho không ít, người lại không giống nhà khác có cáo mệnh liền ra oai.
Chuyện tốt như vậy cố tình bị người khác đoạt, Thúy Cô lại đây ở trong lòng mắng Kim Hoàn không biết bao nhiêu lần. Nàng riêng lại đây chính là muốn nhìn người mới tới làm được như thế nào, lại đây vừa thấy, liền nhịn không được: "Xem nàng như vậy liền không biết làm việc, lão thái thái ngài vẫn là mời ta, ta so nàng nhanh nhẹn hơn nhiều, giặt cũng sạch sẽ hơn."
Ngô bà tử duỗi tay đem Thúy Cô kéo đến bên cạnh, nói: "Ngươi cho là ta muốn nàng sao? Đây là trên quan trường có người đưa cho lão tam, người ta chức quan lớn hơn, lúc đưa nàng tới nói thật xuôi tai, ta có thể không thu?"
"Ta đây có phải không thể trở về làm việc? Ngài không mướn ta nữa sao?"
"Ngươi cũng đừng nóng vội, để ta nhìn lại, nàng ngày nào đó chọc ta thì ta đem người bán, đến lúc đó thuê ngươi tới làm."
Lời này nghe còn thoải mái, Thúy Cô cười một chút, đi ra ngoài.
Lại nói Ngô bà tử tuy rằng là đem người kéo đến bên cạnh nói chuyện, giọng bà nhỏ đi nhiều, nhưng đủ để Kim Hoàn nghe xon, tay run lên thiếu chút nữa đổ chậu nước. Cả ngày nàng trong lòng liền suy nghĩ một sự kiện, trên đời này như thế nào có người xấu xa như vậy?
Thật trùng hợp, Ngô bà tử cũng có suy nghĩ nha hoàn này lớn lên đoan chính, nhưng tâm địa rắn rết, uổng cho một bộ dáng xinh đẹp.