Editor: Tuyết thu 247
Màn đêm buông xuống Vệ Thành cùng Khương Mật kề tai nói nhỏ, hỏi nàng buổi sáng sao lại thế này.
Khương Mật vừa rồi cùng hắn thân thiết một hồi, có chút mệt nhọc, liền ở trong lòng ngực nam nhân nhắm hai mắt hỏi: "Cái gì?"
Thanh âm kia kèm theo buồn ngủ, Vệ Thành nghe xong không tính toán nháo nàng, muốn dỗ nàng ngủ, Khương Mật còn mở mắt ra: "Hỏi ngươi nha."
"..."
Vệ Thành ở bên lỗ tai nàng cọ cọ: "Ta nói nha hoàn trong nhà kia, nàng buổi sáng không phải mang nước ấm tới đông sương phòng sao, ta chú ý thấy nàng ta buông chậu liền muốn đi ra ngoài, chần chờ lúc sau lấy cớ chải đầu cho ngươi lưu lại."
Vệ Thành đè thấp thanh âm nghe đặc biệt thôi miên, hắn vừa nói Khương Mật liền nhắm mắt, ngay lúc muốn bảo trì thanh tỉnh không cho chính mình ngủ có vẻ rất khó, nàng dùnghết sức để suy nghĩ, đem mọi chuyện nói lại một lần.
"Nàng ta khen ta tóc đen bóng, người đẹp, nói ta giống thiên tiên, lại nói ta quá ít son phấn, ta nói cho nàng thiên tiên đều không cần cái này."
Vệ Thành cười một chút, hỏi còn có chuyện gì không?
"Không có, vốn dĩ nàng ta còn muốn nói, bị ta làm cho nghẹn luôn."
Khương Mật nói xong mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn chằm chằm Vệ Thành một hồi.
"Làm sao vậy?"
"Tướng công ngươi hỏi xong chưa? Ta muốn ngủ."
"Không có việc gì, ngủ đi."
Khương Mật dựa vào hắn ngủ, Vệ Thành buồn ngủ trễ hơn một chút, hắn còn nằm cân nhắc một lát. Kim Hoàn vừa lại đây, trước mắt còn đang thích ứng hoàn cảnh của Vệ gia, trước mắt rất an phận, tạm thời nhìn không ra cái gì.
Hôm sau lại đến phiên Vệ Thành tiến cung làm việc, hắn đến Mai Phương Trai vừa lúc có cung nữ mang trà tới, thái giám tổng quản cầm lấy, đưa đến ngự tiền. Vệ Thành vào cửa gặp được cảnh này, nliếc mắt một cái, hoàng đế liền chú ý tới.
Cho người không liên quan tất cả đều lui ra, hoàng đế hỏi hắn đang nhìn cái gì.
Vệ Thành lắc đầu, nói không có.
"Trẫm chú ý tới, ngươi tiến vào liền nhìn Đông Châu liếc mắt một cái." Đông Châu chính là cung nữ vừa rồi mang trà tới, ở ngự tiền hầu hạ đã nhiều năm, hoàng đế hỏi hắn Đông Châu có cái gì không đúng?
"Hồi Hoàng Thượng, không có không đúng."
"Kia trẫm liền càng tò mò, ngươi rốt cuộc đang nhìn cái gì?" Vệ Thành căn bản không giống người nhà quê không có kiến thức, lúc thi đình hắn liền rất trầm ổn, lần đầu tiên tiến cung cũng không nhìn loạn. Lên làm hầu đọc lúc sau cũng thực vững chắc, tiến cung rất nhiều lần chưa từng phạm phải kiêng kị. Người này không tham dục cũng không sắc tâm, không duyên cớ sẽ không nhìn người khác.
Sự tình bị vạch trần, Vệ Thành bất đắc dĩ cười một chút, nói: "Vi thần nhớ tới chuyện trong nhà, thất thần một lát, khiến cho Hoàng Thượng nhìn ra."
"Nga? Đông Châu giống ai trong nhà ngươi?"
"Thật cũng không phải, chuyện lông gà vỏ tỏi vốn không nên nói trước mặt Hoàng Thượng, ngài có hứng thú, vi thần sẽ nói."
Càn Nguyên Đế uống ngụm trà nóng, bảo hắn nói.
Vệ Thành liền từ lúc hắn thăng từ ngũ phẩm hầu đọc học sĩ mà nói, nói thăng quan về sau bà con chòm xóm bao gồm đồng nghiệp ở Hàn Lâm Viện đều chúc mừng hắn, này trong đó hơn phân nửa là chúc mừng miệng, cũng có ít người biếu quà, trong đó Quý hàn lâm kia phân lễ tương đối đặc thù, "Quý đại nhân có lẽ nghe nói vi thần trong nhà không có người làm việc vặt, tặng hai nha hoàn lại đây, vi thần khi đó không ở nhà, gia mẫu (Ngô bà tử) nói quý gia đại quản sự có lòng bà cự tuyệt không xong, liền ý tứ chỉ nhận một người. Vi thần trong nhà vốn dĩ mướn một người làm việc kêu là Thúy cô, nghe nói đưa tới nha hoàn có khả năng, gia mẫu từ chối Thúy cô, muốn đem những việc trong nhà giao lại cho nha hoàn đi làm. Trước sau bất quá nửa ngày, vi thần về đến nhà đã bị mẫu thân gọi vào một bên, mẫu thân hỏi: " Tam Lang ngươi là đắc tội với người khác sao? Đồng nghiệp ngươi ngại nhà ta cuộc sống quá êm đềm, nên muốn đem phiền toái tới?"mẫu thân nói quý đại nhân có tâm đưa nha hoàn cái gì đều không biết, dạy nàng làm việc thật sự khiến người mệt mỏi."
Hoàng đế còn không có hiểu đến điểm mấu chốt, nghĩ đưa ma ma cùng nha hoàn không phải số ít, có thể đưa người biết làm việc ổn thỏa, nào có ai đưa cho người ta thêm phiền? Hoàng đế liền hỏi hắn, quý gia dạy dỗ nha hoàn thực sự kỳ cục như vậy?
"Vi thần cho rằng, lỗi không phải ở nha hoàn."
"Vẫn là lệnh đường (nương Vệ Thành) có vấn đề sao?"
"Cũng không phải tại nương của thần."
"Đừng úp úp mở mở, ngươi nói thẳng."
Vệ Thành quy quy củ củ đứng đó, nói: "Đưa nha hoàn tới chính là quản sự quý phủ, quản sự kia nói với nương của thần, hắn mang đến nha hoàn rất có khả năng, bảo đảm đem người hầu hạ đến thỏa đáng, còn nói chỉ cần có nàng, lão thái thái chỉ cần ngồi hưởng phước cái gì đều không cần nhọc lòng, nương của thần liền hiểu lầm."
"Vi thần bởi vì xuất thân thấp kém, một đường thi cử kỳ thật cũng không thuận lợi, ban đầu gặp được không ít chuyện, cũng đã bị hãm hại, cho nên mẫu thân đối với người ngoài rất phòng bị, hiện giờ vi thần lãnh bổng lộc sinh hoạt đã thập phần dư dả, mẫu thân vẫn là không muốn trong nhà có nhiều người không liên quan, sợ tri nhân tri diện bất tri tâm. Trước đây ở nhà vi thần hỗ trợ làm việc nhà là Thúy cô cứ đến giờ lại làm việc, làm xong lấy tiền liền đi. Hiện tại tới nha hoàn, mẫu thân liền đem những việc trong nhà giao cho nàng, như việc nấu nước nhóm lửa nấu cơm rửa chén bát, giặt giũ quần áo."
Hoàng đế: .
Lão thái thái của Vệ gia này thật là có tài.
Hoàng đế giương mắt nhìn biểu tình của Vệ Thành, xem trên mặt hắn liền viết thảm không nỡ nhìn: "Mẫu thân bà ấy chưa từng từng vào nhà cao cửa rộng, chỉ biết nha hoàn là giúp đỡ làm việc hầu hạ người, không biết nha hoàn cũng có thể phân ra ba bảy loại. Vi thần trở về liền phát hiện có hiểu lầm, bảo nha hoàn hồi quý phủ đi, nói sẽ cùng quý đại nhân giải thích bảo nàng an tâm, nàng không muốn đi. Vi thần cũng nói với người trong nhà, cho mọi người biết nha hoàn này từ trước đến nay không trải qua việc nặng, mẫu thân nói nàng ta muốn đi bà ấy không ngăn cản, phu nhân nói muốn lưu lại phải ấn theo quy củ của Vệ gia, đều là người xuất thân ở nông thôn không cần phải người khác hầu hạ thay quần áo chải đầu niết vai đấm chân, trong nhà cũng chỉ yêu cầu làm việc nặng. Còn nói không thể chủ nhân đi nhóm lửa nấu cơm để nha hoàn bưng đến bên miệng ăn."
Hoàng đế: .
Phu nhân của Vệ Thành này cũng là người tài.
Loại sự tình này, quả thực nghe thương tâm muốn rơi lệ: "Nha hoàn kia đến nhà ngươi đã bao lâu?"
"Có hai ba ngày."
"Khoẻ mạnh không?"
"Khỏe mạnh hay không thần không rõ ràng lắm, người còn ở, mẫu thân thường lui tới luôn chê cuộc sống nhàm chán, hai ngày này nhưng thật ra rất có tinh thần, đem nha hoàn quý đại nhân đưa tới dạy dỗ thành người có khả năng làm việc. Vi thần nhìn đến cung nhân hầu hạ ở ngự tiền liền nhớ tới chuyện này, cân nhắc nếu không phải nên cùng quý đại nhân chào hỏi một cái."
Vệ Thành chờ mong nhìn Càn Nguyên Đế, như là muốn thỉnh hắn hỗ trợ quyết định.
Chuyện này Càn Nguyên Đế không giúp được.