Chương 13

Editor: tuyết thu 247.

Bạn Nhược Hy góp ý, ta đã xem và cảm thấy nó hợp lý nên sẽ tiến hành chỉnh sửa, cảm ơn nàng nha, mọi người có góp ý gì thì cứ nói ta sẽ xem xét để chỉnh sửa nha.

... ...... ...... ...... ...... ...... ....

Vào ngày hai mươi tháng chạp Vệ gia gϊếŧ heo, trước đó một ngày, cha Vệ lại đi nhà đồ tể, ông đi đến sớm, lúc đi qua Vương đồ tể còn ở trong nhà, chưa ra cửa. Đồ tể đang uống trà, liền nghe thấy cha Vệ ở bên ngoài kêu, đều là người cùng thôn, nghe âm thanh liền biết là ai tới, đồ tể lập tức nhớ tới hôm trước người Vệ gia tới tìm ông, thỉnh ông hỗ trợ gϊếŧ năm con heo.

“Tới vì chuyện gϊếŧ heo sao?”

“Còn không phải vì chuyện đó?”

“Gϊếŧ vào thời điểm nào?”

“Vào sáng sớm, giữa trưa liền ở nhà ta ăn canh bào heo, phiền toái lão đệ.”

Vương đồ tể gật đầu nói đã biết, bảo ông yên tâm, chuẩn bị đến ngày mai sẽ đi. Cha Vệ từ nhà đồ tể đi ra, không vội vã trở về, lại chạy đến nhà đại bá, thỉnh đường huynh tới hỗ trợ, gϊếŧ năm con heo không phải chuyện đơn giản, một mình đồ tể làm không được, còn phải có người đuổi heo, bắt heo. Thỉnh đường huynh hỗ trợ, cũng thuận tiện cùng nhau ăn canh bào heo, chia thịt ……

Cha Vệ nhớ kỹ ngày xưa lúc khó khăn nhà đại bá thật tình giúp đỡ, hiện giờ dư dả chút, có cơ hội liền chậm rãi bàn chuyện nhân tình, có tới có lui mới là đạo làm thân thích.

Nói chuyện xong rồi ông mới đi về nhà, thông báo Đại Lang Nhị Lang ngày mai đến sớm một chút, trời tờ mờ sáng phải đem nồi sắt đổ nước vào đi nấu, gϊếŧ heo lấy huyết xong liền phải lột da, cạo lông heo, đồ tể hỗ trợ chia thịt heo, Vệ gia đi theo thu xếp làm một bàn cơm cho những người gϊếŧ heo, một buổi sáng vội vàng mới có thể làm xong.

Ngô thị khi còn ở nhà mẹ đẻ cũng được xem qua gϊếŧ heo, lúc sau gả tới đây, ở nhà đại bá cũng ăn qua canh bào heo, đại khái biết sẽ phải làm những gì. Trước tiên bà liền cân nhắc xem làm những gì, chuẩn bị lấy củ cải trắng hầm xương sườn, món chính là chân heo, thiêu huyết vượng (ta không biết là món gì luôn), xào gan heo, nấu một nồi to thịt, lại lấy dưa muối nấu chung với thịt lát, thêm hai món, như vậy có tám chén đồ ăn bày ra cũng đủ nhìn.

Tính toán tốt, Ngô thị cũng cùng nam nhân nói chuyện, hỏi ông như vậy có được hay không? Cha Vệ không có gì ý kiến, chỉ là đề ra một câu, bảo bà đem tim phổi đại tràng này đó đặt ở bên cạnh, đồ ăn ngon đem cho đồ tể, nhà ai gϊếŧ heo đều phải đưa cho đồ tể.

“Lá mỡ heo chúng ta lưu trữ, buổi chiều nấu mỡ heo, ăn tóp mỡ, đại bá bên kia cho hai miếng thịt?”

Cha Vệ gật đầu, nói: “Lại lấy một miếng đưa Tam Lang để hắn đi đưa cho tiên sinh, những năm sau liền phải đi quan học, phía trước đến đáp tạ trường tư thục sư trấn trên, không phải người ta dạy tốt nhi tử chúng ta cũng thi không đậu nhất đẳng tú tài.”

Ngô thị cảm thấy thi tốt như vậy là Tam Lang chính mình có bản lĩnh, bằng không trường tư như vậy nhiều người, sao chỉ có hắn có thể lãnh gạo, lãnh tiền?

Lời này bà giấu trong lòng không nói, người đọc sách đầu tiên muốn tôn sư, an bài như vậy là chuyện tốt.

“Còn có nhà mẹ đẻ bà, cũng đưa một miếng thịt.” Cái này Ngô thị ngây ngẩn cả người, trong lòng bà nóng lên, nói: “Chỗ này đưa một miếng kia đưa một miếng, ta còn có thể dư lại bao nhiêu? Nhà mẹ đẻ ta liền thôi bỏ đi……”

“Nhà chúng ta dù ăn ít chút, cũng không thể quên nhạc mẫu (mẹ vợ). Hai vợ chồng chúng ta trên đầu có bốn lão nhân, ba người đi rồi, còn mỗi nhạc mẫu. Lúc trước trong nhà khó khăn, quanh năm suốt tháng khiến bà đều ngượng ngùng về nhà mẹ đẻ, hiện giờ Tam Lang trúng tú tài, bà là tú tài nương (mẹ tú tài), cũng nên thẳng sống lưng trở về một chuyến, làm thân thích

nhà mẹ đẻ bà nhìn xem chúng ta sống rất tốt, hiện tại tốt, ngày sau sẽ càng tốt.”

Ngô thị vốn dĩ sắc mặt nở hoa, bà nghe lời này càng thấy thoải mái, đáp ứng nói qua hai ngày nữa sẽ đi, đuổi sáng lại phải làm cơm gϊếŧ heo, còn muốn luyện mỡ heo, chuyện gì bà cũng phải làm, không có thời gian đi.

Ngày hôm sau Vệ gia quả nhiên rất bận. Gà gáy một tiếng Khương Mật liền nhanh chóng đứng dậy, hiện giờ là hai mươi tháng chạp, rời khỏi chăn thật sự rất lạnh, nàng ngồi dậy liền run hai cái, chịu đựng cám dỗ nằm tiếp để mặc quần áo.

Khương Mật trước nay tỉnh dậy sớm, nhận thấy được động tĩnh nàng Vệ Thành mở mắt theo, người còn chưa thanh tỉnh, hắn liền đi xuống giường, bị Khương Mật ấn trở về.

“Còn sớm, tướng công chàng ngủ nhiều một lát, chờ một chút ta lại kêu chàng.”

“Hôm nay trong nhà gϊếŧ heo, ta phải dậy sớm một chút.”

“Tướng công chàng cũng không giúp được gì, chàng gấp cái gì nha.”

Vệ Thành:……

“Ta đây có thể đọc một sách một lát.”

Hắn nói đọc sách kỳ thật không phải đem từng câu từng chữ trong sách đọc, mà là đọc thuộc. Mới đầu đọc thuộc, Hổ Oa không làm được, Vệ Thành liền sửa lại thói quen cho hắn, đều sẽ đọc cho hắn nghe. Chẳng sợ hắn còn nhỏ nghe không hiểu, mưa dầm thấm đất cũng có thể học được một ít.

Vệ Thành nói như vậy, Khương Mật liền không khuyên nữa, nghe hắn nói liền biết hắn đã thanh tỉnh, nằm trở về phỏng chừng cũng khó ngủ.

“Ta ban đầu nghĩ nấu cháo, nước nóng rồi lại kêu chàng rời giường.”

Vệ Thành ngồi bên mép giường, mặc quần áo, nghe thấy lời này cảm động nói: “Ta phúc khí tốt, có tức phụ (vợ) đau lòng.”

Khương Mật dậy sớm hơn so với hắn, đã thu thập xong, ngồi ở bên cửa sổ, nàng quay đầu liếc mắt nam nhân một cái: “ Miệng lưỡi trơn tru.”

“ Oan uổng ta quá, ta nói những lời này là từ đáy lòng. Mật Nương nàng không nhớ nửa năm trước sao? Ta vừa thấy nàng tay chân đều không biết để ở đâu, không nhớ nổi đi về như thế nào, lúc ấy chỉ nghĩ phải cưới nàng về nhà.”

Hắn thổ lộ xong còn không thỏa mãn, hỏi Khương Mật lúc ấy thấy hắn thế nào? Có nghĩ tới mình sẽ gả đến Vệ gia không?

Nhắc tới việc này, Khương Mật thật sự nhớ lại một phen. Nói thật, ký ức nàng rất mơ hồ, còn nhớ rõ cũng là vì Vệ Thành bình thường mặc áo sam đeo túi sách nhìn cùng nông dân phá lệ bất đồng, phàm là ra cửa gặp được, ấn tượng khắc sâu một ít.

“Ngày đó việc không ít, ta vội vàng trở về, làm sao nghĩ nhiều như vậy?”

Đối với câu trả lời này Vệ Thành rất là bất mãn, hắn mang giày, đi đến chỗ Khương Mật, chơi xấu giữ không cho nàng ra khỏi phòng, nói: “Nàng rõ ràng còn nhìn ta một cái.”

“Đó là ở nông thôn, thư sinh không dễ thấy.”

Vệ Thành:……

Lúc này thật sự rất khó chịu, Vệ Thành hỏi nàng: “Mật Nương nàng lúc ấy không một chút thích ta? Không nghĩ tới khả năng sẽ gả cho ta sao?”

Hắn không buông tay, Khương Mật cũng không giãy giụa, nàng thoáng tránh ra một chút giơ tay thuận thế sửa sang lại cổ áo cho Vệ Thành, lại vỗ vai hắn, nói:

“Không dám nghĩ a, tình huống lúc ấy, ta chẳng sợ nằm mơ cũng không dám nghĩ lang quân như thế nào, bái Bồ Tát khi cầu cũng bất quá là có thể gả cho người thành thật, cái khác không dám cầu, sợ Bồ Tát chê ta có lòng tham.”

Nói một chút nàng dừng lại, tay từ vai nam nhân để lên trên mặt hắn: “Ta lúc ấy nghĩ, cô nương thật tốt mới có thể gả cho người đọc sách? Không dự đoán được chuyện tốt như vậy có thể dừng ở trên người ta. Ta không có nương còn không được cha quan tâm, bình thường chỉ biết làm việc, giúp chồng dạy con quản gia việc đó không ai dạy…… Thấy thế nào đều không phải hảo tức phụ để được chọn. Muốn nói ta siêng năng, nhà ai không có cô nương siêng năng? ”

Vệ Thành nghe đều đau lòng, an ủi nói là người khác mắt mù: “May bọn họ mắt mù, chuyện tốt này mới đến phiên ta.”

Nói thêm nữa không dứt, Khương Mật cười cười, nói: “Có lẽ là người ngốc có phúc ngốc, Bồ Tát vẫn là thương hại ta. Cái khác không nói, ta phải đi nhà bếp làm việc, lại trì hoãn đi xuống nương muốn tới gõ cửa kêu đàn bà lười rời giường.”

Khương Mật thức dậy sớm, chẳng sợ cùng Vệ Thành nói vài câu, nàng đi ra ngoài khi Ngô thị cũng còn ở trong phòng mặc quần áo, người không ra tới.

Khương Mật đi trước nhóm lửa nấu nước rửa mặt, xem nồi nước lớn sôi mới chuẩn bị nấu cháo. Khi Ngô thị tiến vào nhà bếp, trong nồi nước đã sôi.

“Nước sôi rồi? Kia vừa lúc, trước pha cho cha ngươi chén trà.”

Nghe được thanh âm, Khương Mật quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Nương dậy sớm vậy?”

“Này còn sớm cái gì? Ngươi mới là nghe thấy gà gáy liền dậy đi? Tháng chạp bên ngoài rét đậm như vậy lạnh sao không ngủ thêm chút nữa?”

“Do thói quen của con……”

“Tam Lang đâu? Dậy lên sao?”

Khương Mật gật đầu: “Trách động tác con quá lớn, đem tướng công đánh thức.”

Ngô thị bỏ lá trà vào trong chén, để Khương Mật đổ nước vào, pha một

lúc sau chuẩn bị đem đi đông phòng đưa lão nhân uống cùng điểm tâm sáng. Xem tam tức phụ vào lại mới nói:

“Tam Lang hắn từ vỡ lòng lúc sau vẫn luôn thức dậy rất sớm, so với ai khác đều khắc khổ dụng công, nếu không như vậy tuổi trẻ có thể thi đậu tú tài?”

“Tướng công nói ở nông thôn ít tú tài, trong thành rất nhiều, không hiếm lạ, đến khi thi đậu cử nhân mới có thể thay đổi địa vị…… Nương ngươi biết cử nhân thi làm sao không? Nhà mẹ đẻ con không ai đọc sách, không hiểu chuyện này.”

Ngô thị trước đem điểm tâm sáng đưa cho lão nhân, không sai biệt lắm đồng thời Khương Mật bưng nước rửa mặt cho Vệ Thành, bản thân nàng cũng chắp vá lau một phen, chờ vội xong trở lại nhà bếp Ngô thị mới có nhàn nhã giải thích cho tam tức phụ thi cử nhân là sao.

“Thi cử nhân cùng thi tú tài bất đồng, tú tài hàng năm đều có thể thi, cử nhân ba năm mới có thể thi một lần, địa điểm thi an bài ở trường thi tỉnh thành. Ta nghe Tam Lang nói năm trước mới thi qua, năm nay cùng năm sau không có, lần sau là mùa thu năm nữa.”

Khương Mật nghe gật gật đầu, nói: “Kia tướng công nếu có thể thi đậu, năm sau nương chính là cử nhân nương (mẹ cử nhân)!”

Ngô thị thích nghe lời này, nghe xong cười đến không thấy mắt, cười

đủ rồi mới nói: “Tam Lang thi tú tài cũng lăn lộn vài lần, thi cử nhân sao dễ? Sao có thể một lần liền đậu? Lời này ngươi cùng ta nói không sợ ngại, đi ra ngoài cũng đừng nói loạn. Ta lúc trước nghĩ tới, con ta hiện giờ cũng mới hai mươi, đến 30 có thể đậu nhà ta liền phát đạt, đến lúc đó không riêng ta là cử nhân nương, ngươi cũng là cử nhân nương tử.”

Ở Vệ gia, làm tức phụ muốn cùng bà bà (mẹ chồng) ở chung đến tốt như mẹ con, đầu tiên phải kiên định cần mẫn, trừ lần đó ra còn có cái bí quyết, ngươi phải biết khen người. Khen ai đâu?

Khen Vệ Thành.

Trong lòng Ngô thị, không có gì có thể so tiền đồ con thứ ba của bà. Mà ở phương diện này, Khương Mật cùng Ngô thị ăn nhịp với nhau, nàng mới vừa gả lại đây lúc ấy Ngô thị xem nàng không vừa mắt, hiện giờ mẹ chồng nàng dâu hai người ở chung đến thế nhưng thập phần không tồi.

Nhân vật trung tâm đề tài Vệ Thành rửa mặt xong liền ra tới đọc sách, hắn đọc thuộc một trận, mắt thấy trời mau sáng, nhị phòng Hổ Oa bọc thành một quả cầu đến viện hắn, đi tới dưới mái hiên.

Mắt thấy tam thúc đọc thuộc được một nửa, hắn cũng không kêu người, ngồi xổm bên cạnh.

Trời lạnh, vốn dĩ xuống giường tinh thần đã tỉnh táo, hắn ngồi xổm bên cạnh nghe xong chi, hồ, giả, dã một lát thế nhưng lại buồn ngủ, ngáp một cái.

……

Chờ hương thơm của cháo từ nhà bếp bay ra, Vệ gia chuẩn bị ăn sáng, Hổ Oa không ở lại ăn, Nhị Lang tức phụ Lý thị không dám chiếm tiện nghi bà bà, sớm một bước kêu Hổ Oa trở về.

Ăn sáng xong, Vệ gia huynh đệ bắt đầu nấu nước, khi nước sôi thì

đường bá Vệ Thành mang theo người tới, vương đồ tể cũng tới, chuẩn bị đi đuổi heo.

Sáng sớm gϊếŧ heo, buổi sáng thu thập chia thịt, chuẩn bị cho tốt để làm cơm trưa.

Hai mươi tháng chạp hôm nay gϊếŧ heo, làm bữa cơm chúc mừng Vệ Thành trúng cử nên bàn tiệc cũng không ít đồ ăn, mang lên bàn tám chén đồ ăn, chỉ hai cái bàn, khi ăn xong miệng ai mà không đầy dầu mỡ?

Vương đồ tể ra lực nhiều nhất còn ở Vệ gia uống nửa bát rượu, uống một ít lúc sau mang đồ đáp lễ gϊếŧ heo trở về, nói buổi chiều hắn còn phải đi ra ngoài thu heo.

Đường bá Vệ Thành cũng chuẩn bị trở về, cha Vệ chạy nhanh đưa hai miếng thịt, cho ông đem về.

Ngô thị chọn lựa kỹ càng lấy hai miếng tốt nhất trong đống thịt cho Vệ Thành đem lên trấn, đưa đi biếu tiên sinh.

Vệ Thành sớm nhớ thương muốn đi đáp tạ tiên sinh, mang thịt hướng trấn trên đi.

Ngô thị cũng cho hai nhi tử mỗi người một miếng thịt, làm cho bọn họ ai về nhà nấy, bà cùng Khương Mật tới đem lá mỡ heo cắt, chuẩn bị nấu dầu. Khương Mật đang muốn đi, Đại Lang tức phụ nói chuyện.

“Nương, người chia xong rồi sao?”

“Sao, ngươi còn không hài lòng?”

Đương nhiên không hài lòng a! “Gϊếŧ ra tới một vài trăm cân, liền phân cho chúng ta ít như vậy ……Nhà đại thúc bọn họ lấy nhiều, nói như vậy sao được đi?”

Ngô thị cũng chưa xem nàng, bà nhìn chằm chằm Vệ Đại Lang hỏi: “Lão đại ngươi cũng nghĩ như vậy ?”

“Nương ta không có.”

“Ngươi không có? Ngươi cũng nghĩ là như vậy đi, không hài lòng liền đem thịt trả lại cho ta. Heo con là ta bắt, cỏ heo là ta cắt, cơm heo là ta nấu, ta chăm sóc. Ta thích cho ai thì cho người đó, cơm gϊếŧ heo ngươi ăn, thịt cũng chia cho ngươi, còn chê ít? Chê ít ngươi sang năm chính mình nuôi hai con đi, ta chờ xem ngươi gϊếŧ được bao nhiêu, có thể chia mấy chục cân thịt cho ta?”

Lý thị vốn dĩ ngồi ở bên cạnh xem Trần thị mở miệng, nghĩ đại tẩu nếu có thể nhiều lấy thêm một chút nàng đi theo lấy thêm cũng tốt, xem tư thế này là không ổn, nàng liền đứng lên, nói trong phòng còn có việc, không trì hoãn chuẩn bị đi trở về.

Lý thị mang thịt đi trước, đi xa còn nghe thấy đại tẩu oán giận nói mẹ chồng chia thịt còn cho tam thúc lấy đi ra tặng người ngoài, như vậy là bạc đãi người một nhà.

Nghe được lời này, Lý thị bĩu môi. Nghĩ thầm gả lại đây nhiều năm còn không nhìn ra?

Tam thúc trên người dù là việc nhỏ đối với nương đều là chuyện đại sự, đừng nói hắn đem thịt đi tạ sư, không lấy miếng tốt chẳng lẽ lấy miếng không ai cần? Nghĩ cũng biết nương thà rằng chính mình ăn ít một ngụm cũng sẽ không để người khác lấy cớ nói lão tam.

Không nói đến đã phân gia, chẳng sợ còn chưa phân, ngươi cùng hắn so? Nghĩ cái gì đâu?

Đôi lời của editor:

Thật ra trong những chương này ta dịch có nhiều chỗ còn chưa thống nhất trong xưng hô, khi nào có thời gian ta sẽ chỉnh sửa lại nha các nàng. Ngày mai ta có việc bận nên sẽ không có chương mới nhé.