Editor: Tuyết thu 247
Năm ngoái Vệ gia mua thêm ruộng, không mua được nhiều như Ngô bà tử mong muốn, cũng xài đi không ít tiền. Mắt thấy tièn ngày càng ít bà liền đau lòng, đau lòng không bao lâu, con thứ ba liền cầm quan phiếu trở về.
Quan phiếu thấp nhất cũng là trăm lượng, dù là trăm lượng nhưng hoàng đế thưởng cho Vệ Thành mười tờ, chẳng khác nào là cả ngàn lượng.
Nếu là phú thương (nhà giàu có), cũng chướng mắt chút tiền ấy.
Vệ gia nghèo, đối lập với những nhà cao cửa rộng, có thể nói nghèo rớt mồng tơi, ngàn lượng bạc lấy về, người trong nhà chấn kinh rồi.
"Tam Lang, nhiều tiền như vậy! Ở đâu mà có?"
"Hoàng Thượng thưởng."
Ngô bà tử cười một tiếng, nói: "Làm quan đúng là tốt, qua năm mới triều đình cấp bạc nhiều như vậy." Nói xong bà nhớ lại chuyện cũ một hồi, nói dân gian ăn tết liền không được như vậy, đến thăm thông gia mang theo con gà đã là lễ lớn. Ngàn lượng bạc, có thể sử dụng nhiều ít năm?
Khương Mật cũng cười mắt cong thành trăng non: "Sợ không phải tiền phát ăn tết, tướng công cũng mới là quan lục phẩm liền lấy nhiều như vậy, vậy quan nhất phẩm được bao nhiêu?" Khương Mật nói nhìn về phía Vệ Thành, hỏi hắn lại vì Hoàng Thượng làm chuyện gì tốt phải không?
"Cũng bất quá nói mấy câu=, khoảng thời gian trước Hoàng Thượng gặp phải chuyện phiền toái bảo ta nói một câu, ta liền nói hai câu, hiện tại chuyện tình làm xong."
Ngô bà tử tò mò, hỏi chuyện gì a?
"Chuyện triều đình không tiện nói, nương đem quan phiếu cất đi, tìm một chỗ cất kĩ, đừng để bị mọt ăn cũng đừng bị ẩm." Không duyên cớ được thưởng ngàn lượng bạc Vệ Thành cũng là lòng tràn đầy cảm khái, nghĩ thầm phục vụ Hoàng Thượng thật khó, có thần tử nào nắm bắt được ý nghĩ của Hoàng Thượng, nhưng buồn ngủ liền đưa gối đầu, ngươi phải khăng khăng một mực vì Hoàng Thượng bán mạng? Giống tình huống của Vệ gia, thưởng những thứ khác còn sợ bảo quản không tốt, cấp bạc là giúp đại ân.
"Trước đó mới mua hai mươi mẫu đất, ta sẽ tìm kiếm tiếp, cái này gia dù sao cũng phải chậm rãi mà tìm." Hiện tại hai mươi mẫu, về sau là có thể có 50 mẫu một trăm mẫu, có ruộng nhiều như vậy người trong nhà lại nhiều cũng không sợ đói bụng, con cháu muốn đọc sách cũng không cần vì bút mực quà nhập học mà sầu lo, cha Vệ cảm thấy đây là cuộc sống nằm mơ cũng không dám nghĩ. Thời trẻ cắn chặt răng cũng muốn đưa lão tam đi đọc sách, việc này lại khác hoàn toàn. Nếu không phải hắn có tiền đồ, làm ruộng cũng chỉ có thể sống tạm, sao có thể để người nhà sống thoải mái?
Ngẫm lại ban đầu trong nhà chỉ có mười mấy mẫu đất, là chắt chiu dành dụm mới mua được một mẫu đát, đâu giống hiện tại, một lần mua hơn hai mươi mẫu ruộng cũng không đến mức thương gân động cốt, tiền bạc chỉ ít đi một chút, xoay người lại có ngàn lượng tiền thưởng.
Ngô bà tử đi cất tiền, cha Vệ hoàn toàn đắm chìm ở trong ảo tưởng tốt đẹp của mình, Khương Mật nhớ tới trước đó Phùng chưởng quầy tới cửa nói trong kinh thành hướng gió không đúng, hỏi nam nhân có nghe nói cái gì không?
Này không có gì không thể nói, Vệ Thành uống một ngụm trà cho nhuận cổ, nói cho người trong nhà thái phó đã từ quan.
Ở trong suy nghĩ người thường, không lớn tuổi sao có thể lên làm thái phó? Nếu đã lớn tuổi, cáo lão hồi hương không phải chuyện bình thường sao? Người lại không phải làm bằng sắt, có mấy người có thể làm việc đến bảy tám chục tuổi? Cho nên Vệ Thành vừa nói, cha hắn thê tử hắn cũng chưa hiểu được.
Hắn lại nói: "Thái phó là phụ thân của Hoàng Hậu nương nương, cũng vừa mới quá tri thiên mệnh chi năm (50 tuổi), số tuổi không tính quá lớn."
"Thế tại sao lại từ quan?"
"Bị buộc, đêm trừ tịch đó trong cung khai yến, quan tam phẩm trở lên có thể dẫn thê nhi (vợ con) tiến cung, cháu trai nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu ở cung yến thượng va chạm Đại hoàng tử, làm Đại hoàng tử bị thương ở đầu, chúng đại thần liên thủ tạo áp lực, thái phó vì bình ổn tình thế từ quan hồi phủ để dạy lại con cháu." Vệ Thành nói xong quay đầu nhìn về phía Nghiên Mực đang ngồi ở một bên ăn không ngừng, "Đại hoàng tử và cháu trai nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu cũng đều mới năm sáu tuổi, so với con nhà chúng ta lớn hơn không được bao nhiêu."
Nghe nói thái phó từ quan, người trong nhà phản ứng không lớn, nghe nói ngọn nguồn ở hai đứa nhỏ năm sáu tuổi, bọn họ kinh ngạc.
"Đứa trẻ nhỏ như vậy có thể khiến thái phó từ quan? Hắn bình thường làm gì?"
"Nghe nói bình thường có điểm không như ý liền phát hỏa, liền đập đồ vật, liền đá nô tài. Đêm đó Đại hoàng tử không chú ý đυ.ng vào hắn, kết quả ăn một đá, ngã xuống không khéo đυ.ng trúng đầu, cứ như vậy."
"Cũng khó trách! Đá đến trên người nhi tử hoàng đế, hoàng đế còn có thể không tức giận? Ngươi nói Nghiên Mực chúng ta nếu là bị người ta khi dễ, ngươi có thể không tức giận sao?"
Vệ Thành nghe cha nói xong liền cười.
"Hắn có thể bị người khác khi dễ? Hắn không khi dễ người ta thì ta đều a di đà phật. Nói lên chuyện này chính là muốn cảnh tỉnh, Tuyên Bảo còn nhỏ tạm thời không nói, Nghiên Mực đi, ta không muốn o ép hắn, o ép quá mức khiến người khô khan, cũng đừng quá nuông chiều, còn bốn tháng nữa hắn liền tròn năm tuổi, không nhỏ. Thái phó từ quan chuyện này chính là một bài học, hắn làm sai chuyện không ai sửa đúng, chờ đại họa đến oán trách cũng đã chậm."
Nghiên Mực bánh nhân thịt ăn, bĩu môi nói: "Ta mới không giống như vậy."
"Phải không?"
"Ta không đá người."
Vệ Thành nói không riêng cái này, sai lầm khác cũng không thể phạm, đối với trưởng bối phải tôn trọng, ngang hàng phải hòa khí, đặc biệt không thể xem thường người khác.
"Ta biết."
"Biết liền tốt, tới lấy cho cha cái chén, nói hai câu cát tường."
Nghiên Mực đột nhiên cảm giác bị gài, còn đang cân nhắc nên làm sao, liền phát hiện gia nãi và nương đều nhìn hắn.
Được rồi.
* * *
Lúc ấy nhìn không ra, chuyện lần này đối Nghiên Mực vẫn là có ảnh hưởng, hắn nhỏ cũng biết cân nhắc, nghĩ đến cháu trai Hoàng Hậu phạm sai lầm đều có thể làm gia gia từ quan, hắn trong lòng nhiều ít cũng có hoảng sợ, ngoài miệng không nói, nhìn hắn thông minh rất nhiều, nhưng cũng bị hù dọa.
Dưới một mái hiên, người trong nhà đều nhìn ra những thay đổi của hắn, Khương Mật lén cùng Ngô bà tử kề tai nói nhỏ, nói quốc trượng bị mất chức, là bài học cho không ít người.
Quốc trượng bị mất chức, những người đối đầu với ông đều vui mừng, ban đêm ngủ rồi đều cười, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ. Hậu cung phi tần cũng cảm thấy thống khoái, ở trong cung nếu muốn sống tốt, thì có 3 dạng: Hoàng Thượng sủng ái, con nối dõi cùng với nhà mẹ đẻ.
Hoàng Hậu hiện giờ chẳng khác gì thất sủng, Thái Tử lại phá tướng, nhà mẹ đẻ nàng lại không còn, thời khắc ngã xuống không còn xa.
Còn không phải sao, mới qua năm, mới tháng giêng đã có người bỏ đá xuống giếng.