Editor: Tuyết thu 247
Người nhàn rỗi mới có thể nghĩ này nghĩ nọ, vội vàng làm việc liền không có tâm tư kia, Ngô bà tử quay đầu lại liền đem việc trong nhà làm một lần, làm xong cùng Khương Mật cộng lại coi còn bao nhiêu bạc phòng thân, đem đa số cầm đi mua ruộng.
Chuyện này là mẹ chồng nàng dâu hai người đề ra, tìm kiếm hỏi thăm còn phải để cha Vệ đi. Mấy ngày sau cha Vệ đều bận việc này, bình thường nghĩ mua cái một vài mẫu đất dễ dàng sao, một hơi muốn nhiều ruộng như vậy, lại không nghĩ muốn mua vài mẫu rời rạc hợp lại, liền có chút phiền phức. Cha Vệ hoạt động mấy ngày, còn không có tìm kiếm ruộng nào thích hợp, nhưng thật ra nghe chút việc vui. Hai ngày nay ông trở về liền nghe bà nương nói Trạng Nguyên lòng dạ hiểm độc làm chuyện xấu bị lan truyền ở bên ngoài, ai cũng nói hắn sách thánh hiền đọc đến trong bụng chó đi, cũng không biết là như thế nào mà lên làm Trạng Nguyên.
"Hắn là gia đình giàu có, dân chúng không dám trực tiếp chỉ vào hắn mà mắng, sau lưng mắng thầm, cả nhà Trạng Nguyên bị liên lụy thanh danh, đều nói hắn gia môn bất chính."
"Vốn dĩ nề nếp gia đình cũng không dạy thành như vậy, người thường tật xấu cũng chính là thích chiếm tiện nghi keo kiệt ích kỷ, dám hại người như vậy có mấy ai? Chúng ta nhàn rỗi không có việc gì nói hai câu liền thôi, Tam Lang đã trở lại đừng lại nói nữa, lăn qua lộn lại chỉ có vài câu này, hắn không thích nghe."
Cha Vệ gật gật đầu: "Còn nghe người ta nói Hàn Lâm Viện thanh nhàn, uống một ngụm trà là hết một ngày, nhi tử chúng ta lại bận rộn."
"Bận rộn còn không tốt? Bận rộn đã nói lên cấp trên coi trọng hắn, coi trọng hắn mới có thể đem việc lớn nhỏ giao cho hắn làm."
Cha Vệ lười đến cùng bà nương nói, ông cảm thấy lão tam có việc gạt người nhà, nghe người ta nói Hàn Lâm Viện làm chính là soạn sách linh tinh, không có làm việ nhiều ở nha môn, đến trước mặt Hoàng Thượng cũng chính là đọc sách giảng kinh, sao mỗi ngày đọc đến nửa đêm? Hắn đọc cái gì?
Nghĩ đến lão tam từ trước kia cứ như vậy, có khó khăn không muốn cùng trong nhà nói, thường xuyên để bản thân tự chịu đựng.
Hiện tại là làm quan, tính tình tổng sẽ không thay đổi.
Cha Vệ bưng trà nóng uống một ngụm, nghĩ thầm xuất thân không tốt muốn hết khổ thật là quá không dễ dàng, người khác chỉ nhìn thấy Tam Lang bây giờ oai phong, cũng chỉ có nhà mình mấy người biết hắn sau lưng trả giá nhiều ít.
Những phỏng đoán cơ bản đều đúng, Vệ Thành đúng là không phải bận việc thuộc về bổn phận của quan hàn lâm quan, hắn bận là vì việc của Hoàng Thượng giao. Tiền triều cùng hậu cung đều làm Hoàng Thượng không thoải mái, muốn nói trên triều đình kỳ thật có vài cổ thế lực, hậu tộc (nhà mẹ đẻ của hoàng hậu) đồng thời cũng để cho hoàng đế khó chịu. Quốc trượng (cha vợ của hoàng thượng) đứng hàng tam công, học sinh vô số, không nói đến những quan viên gia nhập vì Thái Tử, chỉ nói gia tộc Hoàng Hậu thế lực liền không nhỏ, muốn động bọn họ, khó khăn thật lớn.
Càn Nguyên Đế hỏi qua Vệ Thành, nếu có người một nhà, lão gia tử không có con để kế thừa gia nghiệp, lẽ ra phía dưới nô tài phải đồng tâm hiệp lực vì đương gia mà ra sức, nhưng nô tài đi theo lão đương gia thời gian dài, quản việc nhiều, tâm cũng lớn, một đám đều muốn làm phản, muốn điều khiển con hắn như con rối. Con hắn tình cảnh thập phần không tốt, hắn muốn xoay người nên làm như thế nào?
Vệ Thành nói lấy độc trị độc.
Nô tài cũng sẽ có mâu thuẫn, sẽ có không phục nhau, trong đó một người được yêu thích, tất nhiên sẽ uy hϊếp đến người khác, chỉ cần cho một cơ hội, không cần đương gia ra tay bọn họ bản thân liền sẽ đấu với nhau, đến lúc đó trai cò đánh nhau ngư ông được lợi.
Lời này cũng nói đến tâm khảm hoàng đế, lấy độc trị độc a, thật đúng là biện pháp tốt.
Phía trước liền nói qua, trước đó những phi tần được tuyển có xuất thân cao, trước đó hoàng đế không đặc biệt ưu ái ai, hắn gần đây lại sủng hạnh Mẫn phi vài lần, ngẫu nhiên còn khen cha Mẫn phi vài câu, nói đại tướng quân kiêu dũng. Chuyện này đều không thể xưng là long sủng, tại hậu cung lại là độc nhất, đều nói Mẫn phi nương nương chỉ cần thoải mái liền có thể thăng lên làm Quý Phi. Hoàng Hậu có thể thoải mái sao? Nàng hận a, thống hận nhất không phải nữ nhân đó đoạt trượng phu nàng, mà là nàng hao hết tâm tư Hoàng Thượng cũng không tới Khôn Ninh Cung, hướng Mẫn phi bên kia lại đi mấy lần.
Hoàng Hậu xem Mẫn phi không vừa mắt, hậu cung tranh đấu, tiền triều liền khẩn trương lên.
Hậu tộc nhiều văn thần, Mẫn phi là con gái nhà tướng, ở giữa vốn là đã có mâu thuẫn, gần đây lại xem đối phương càng không vừa mắt. Nhưng thật ra còn không có bùng nổ cái gì xung đột, bất quá cũng cũng chỉ thiếu một cái kíp nổ.
Càn Nguyên Đế rất có kiên nhẫn, hắn vẫn luôn đợi, chờ cơ hội thích hợp, liền ở ngày trừ tịch cung đình bày yến hội, cơ hội tới.
Năm nay cung yến giống như năm ngoái, quan tam phẩm trở lên có thể cùng phu nhân con cái tiến cung, quân thần cùng vui. Vệ Thành chính là quan lục phẩm, chuyện này không có quan hệ gì với hắn, nửa buổi chiều hắn liền cùng đồng nghiệp chào nhau ra về, trên đường về nhà cửa hàng bên đường còn không có đóng cửa, hắn còn đi mua mứt hoa quả, nhờ chủ quán bao lại rồi một đường về nhà. Trên đường trở về hắn liền suy nghĩ, nương cùng tức phụ nhi khẳng định ở trong bếp, cha có lẽ dọn dẹp sân, Tuyên Bảo đang ngủ, đến nỗi Nghiên Mực.. Nếu không phải chơi sa bàn chính là ở chơi tuyết.
Trở về vừa thấy, không đúng hoàn toàn.
Nương đang cắt thịt, Mật Nương đứng ở trước bệ bếp, trong tay cầm nồi, cả hai người đang bận làm cơm tất niên. Vệ Thành ngửi mùi thơm đi qua, đang muốn đem bao giấy trong tay để trong sảnh, liền nghe Mật Nương nói: "Ngươi đến thư phòng xem một chút."
Vệ Thành phản ứng đầu tiên chính là Nghiên Mực đến thư phòng hắn hồ nháo đi.
Hắn đi qua, đẩy cửa ra vừa thấy, cha cùng Nghiên Mực đều ở bên trong, một người đang mài mực, một người đứng ở trên ghế cầm lấy bút lông viết chữ phúc.
Vệ Thành không lên tiếng liền đẩy cửa ra, gió lạnh thổi vào tới đông lạnh khiến Nghiên Mực run run, bút lông trên tay vẽ một đường dài trên giấy đỏ, khiến chữ phúc đang viết bị hỏng. Hắn nhìn chằm chằm tờ giấy đỏ trước mặt, nhìn chằm chằm nửa ngày, đột nhiên quay đầu nhìn Vệ Thành.
"Cha người phải bồi con viết chữ phúc!"
Vệ Thành lấy bút lông bị hắn cầm trên tay: "Ta còn chưa dạy ngươi dùng bút lông."
Cha Vệ cười nói: "Không dám lấy bút của ngươi, đây là nương ngươi mua bút kém, thấy Nghiên Mực học chữ lâu như vậy, nói mua cho hắn để luyện chữ."
Nghiên Mực nghe xong liền gật đầu, nói đúng, không sai, là nãi nãi bảo viết.
"Ngươi cầm bút tư thế không đúng, ta nói viết chữ phải có lực đạo cũng không phải bảo ngươi nắm chặt bút đè lên giấy." Vệ Thành đi qua lấy bút, chấm mực, đưa cho Nghiên Mực bảo hắn nắm lấy, sửa hai lần thấy hắn cầm bút đúng rồi mới dùng bàn tay mình cầm tay nhỏ của hắn viết chữ phúc.
Nghiên Mực vốn dĩ thở phì phì, bảo hắn mang theo viết vài nét bút khiến hắn nghiện rồi, học theo động tác của cha chính mình lại viết chữ phúc, đối lập vừa thấy..
"Thật xấu."