Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mệnh Vượng Phu

Chương 101-1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tuyết thu 247

Không nói đến Nghiêm gia loạn thành cái dạng gì, đêm đó Vệ Thành đem chuyện kế tiếp nói cho người trong nhà nghe, Ngô bà tử thoải mái, bà cao hứng đến nỗi ăn nhiều nửa chén cơm, cha Vệ cũng đang nói Hoàng Thượng thánh minh.

"Cho nên nói người liền không thể làm chuyện xấu, chỉ cần làm chuyện xấu thì bị phát hiện chỉ là sớm hay muộn. Trước kia nghe người ta nói, chỉ một người biết chuyện mới kêu bí mật, chỉ cần có thêm người biết, sao còn là bí mật được nữa.. A đúng rồi, bị đuổi ra Hàn Lâm Viện là trừng phạt là rất nặng đi?"

Vệ Thành nói rất nặng, nặng hơn nhiều so với việc bị phạt đánh ở nha môn Thuận Thiên Phủ, "Liền nói trúng tuyển tiến vào thứ cát sĩ là tốt, sợ lúc thi cử biểu hiện không tốt bị cử ra ngoài làm quan, cũng coi như là xuất thân Hàn Lâm Viện. Bị trục xuất, Hàn Lâm Viện về sau sẽ không thừa nhận hắn, Trạng Nguyên thi đậu rơi vào kết cục này là vô cùng nhục nhã. Hôm nay nếu không phải sai dịch phản ứng kịp thời, hắn không chừng sẽ đâm đầu vào cột tự vẫn, căn bản không có mặt mũi trở về, huynh đệ đi theo không dám ngẩng đầu."

Khương Mật vốn dĩ tay trái ôm Tuyên Bảo, tay phải cầm chiếc đũa ăn cơm, thấy nhi tử thèm ăn cũng chọn canh trứng đút hắn một ngụm.

Tuyên Bảo mới nửa tuổi, nhớ rõ lúc Nghiên Mực nửa tuổi đều chuẩn bị cai sữa, hắn lúc ấy có thể ăn không ít đồ vật, như cháo, canh trứng. Khương Mật mới vừa đút cho Tuyên Bảo một ít, nghe nam nhân nói như vậy, liền nói một câu hắn bị trừng phạt là đúng tội.

"Này so với việc nhà ta bị người tới trộm đều ác độc, hắn nếu tới trộm, nếu trộm thành công ta cũng chỉ mất một chút tài vật, nếu độc kế kia thành công, không phải khiến ngươi mất tiền đồ? Liền không nói ngươi có khát vọng, từ ki ta chuyển đến kinh thành cũng không lại trồng trọt, ăn uống đều trông cậy vào ngươi."

Nghiên Mực nghe được lời này, thịt viên trong miệng nhai thật nhanh.

Khương Mật không chú ý tới, Ngô bà tử vui vẻ: "Cũng không ai đoạt với ngươi, gấp cái gì?"

Hắn phồng má lên nhai nhai, nhai xong nuốt xuống mới nói: "Con muốn nhanh lớn lên."

"Nhanh lớn lên là muốn làm gì?"

"Để nương có thể trông cậy vào con nha."

Vệ Thành liếc nhìn hắn một cái: "Phải làm trụ cột trong nhà cũng không phải là dễ dàng như vậy."

"Con là ca ca, con lại không sợ khổ." Nghiên Mực cân nhắc chờ hắn lên làm Trạng Nguyên liền phải đi cầu hoàng đế lão gia, để cha nhàn rỗi ở nhà hiếu thuận gia nãi (ông bà nội) hầu hạ nương. Nghĩ như vậy, hắn lại ăn hai ngụm. Nhai xong nhìn nương còn ở đút đệ đệ ăn trứng, còn nói thịt mới ăn ngon.

Thấy hắn còn tính toán cầm chén thịt heo viên phân cho đệ đệ, Khương Mật chỉ cảm thấy buồn cười: "Nghiên Mực chính ngươi ăn đi, đệ đệ còn nhỏ không thể ăn thịt, hắn nhai không đứt, cũng tiêu hóa không được."

"Nga, đệ đệ không ăn nương cũng không ăn sao?"

"Nương lớn như vậy còn cần ngươi đút?"

"Vậy thì thôi."

Khương Mật cùng Nghiên Mực nói qua nói lại, cũng không khiến cho Tuyên Bảo chú ý, hắn còn nhỏ nghe không hiểu. Muỗng nhỏ duỗi đến trước mặt hắn liền há mồm, nuốt xuống, liền nhìn chằm chằm vạt áo nương hắn hoặc là nhìn đại sảnh (phòng khách), nhìn mệt mỏi không câu nệ gì liền ngủ. Vừa rồi ôm hắn, nói mấy câu hắn đã ghé vào trong lòng ngực ngủ rồi, bên miệng dường như còn nhiễu nước miếng.

Khương Mật thở dài: "Thật không biết hắn giống ai.."

"Như thế nào Tuyên Bảo lại ngủ rồi sao?"

"Đúng vậy, ta cùng ca ca hắn nói hai câu thì hắn liền ngủ rồi."

"Trời tối rồi, dù châm đèn trong phòng cũng vẫn tối, dễ dàng mệt rã rời, hắn lại còn nhỏ không có nhiều tinh lực như vậy. Nếu ngủ rồi ngươi lau miệng cho hắn, đem người ôm trở về giường nhỏ đi, ngươi trở về rồi ăn cơm cho tốt."

Cứ ôm hắn như vậy hắn ngủ cũng không ngon, để hắn ngủ trên giường cũng được. Khương Mật đứng dậy đem người ôm đi đông phòng, đông phòng bởi vì hai vợ chồng cha Vệ ở, lúc nào giường đất cũng được đốt, khiến trong phòng cũng ấm áp rất nhiều, Tuyên Bảo còn nhỏ liền để ở đông phòng, Khương Mật buông hắn ra, đem chăn đắp cho hắn, thấy hắn ngủ ngon không động đậy mới đứng dậy ra khỏi phòng.

Nàng khi trở về Nghiên Mực đã ăn no, cùng cha hắn nói chuyện, thấy nương hắn tiến vào liền hỏi: "Đệ đệ ngủ?"

"Đúng vậy, đệ đệ ngủ."

"Hắn thật có thể ngủ, giống như con heo con."

Nghe được lời này, Khương Mật giương mắt nhìn nam nhân.

Vệ Thành tràn đầy vô tội: "Không phải ta dạy."

Nghiên Mực còn không hiểu, nhìn cha hắn, lại nhìn nương hắn, hỏi cái gì không phải cha dạy?

"Muốn biết a?"

"Muốn."

"Thật muốn biết?"

"Nương mau nói đi."

"Cha ngươi trước kia ở bên ngoài đọc sách, trở về gặp ngươi nói ngươi béo, giống như heo con."

"Ta là heo con, vậy hắn không phải là heo cha sao?"

Nghiên Mực nói xong liền cảm giác má của mình bị nương hắn bóp lấy, nương hắn cười rất ôn nhu, cười tủm tỉm hỏi: "Hắn là heo cha, ta lại là gì?"

Hắn chuyển tròng mắt nghĩ nghĩ, nói: "Là heo tiên nữ."

Khương Mật buông tay: "Sang năm ngươi đã năm tuổi, phải có chỗ kiêng kị, đừng học những lời xằng bậy ở bên ngoài, có nghe hay không?"

"Cha nói ta là heo con trước.."

"Ngươi cũng nói đệ đệ ngươi."

"Được rồi, ta không nói."

Khương Mật bảo hắn ăn xong liền trở về học bài, chính mình vội vàng ăn cơm, sau khi ăn xong đứng dậy muốn thu thập chén đũa, Ngô bà tử cũng không đoạt, trực tiếp đến nhà bếp đi nấu nước, trời quá lạnh, gần đây đều là lấy nước ấm rửa chén, nước lạnh đông lạnh tay. Ở nhà bếp bận việc, Khương Mật nhớ tới chuyện nàng tính toán, nói: "Nương ta cùng ngài thương lượng chuyện này."

"Gì? Lại nằm mơ nữa sao?"

"Không phải, trước đó chúng ta không phải được Hoàng Thượng thưởng vàng bạc sao? Liền để không như vậy cũng không sinh ra tiền lời, còn sợ bị người ta theo dõi. Nương nói ta có phải hay không cũng ở bên này đặt mua chút đồng ruộng? Ba năm mười mẫu gì thì một năm cũng có thể thu không ít tiền cho thuê."

"Ngươi nói cái này ta cũng nghĩ tới, ta lại sợ ngươi lại mang thai, người nhiều nhà này ở không đủ, đến lúc đó đủ bạc mua nhà mới thì sao?"

Khương Mật nghĩ nghĩ, nói: "Hai huynh đệ bọn họ chắp vá ở một gian phòng cũng được, không cần phải gấp gáp tách ra."

"Kia nếu là sinh Phúc Nữu?"

"Nương không phải nói nhà ta có truyền thống sinh nhi tử, muốn cô nương không dễ dàng sao?"

"Cũng sẽ có vạn nhất.."
« Chương TrướcChương Tiếp »