Chương : 1 + 2 + 3

#1

Bạn đã bao giờ nghe về "mệnh thất sát" ?

Tôi tên là Lý Thất Thất, năm nay tôi mười chín tuổi, tôi chào đời vào đúng 7 giờ 7 phút ngày 7 tháng 7 âm lịch.

Một người nếu sinh vào khắc âm, giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm thì âm khí sẽ rất nặng, gia đình tôi vốn tin vào chuyện tâm linh, đặc biệt là bà nội tôi vô cùng mê tín, vội vã mời thầy về xem.

Thầy thở dài phán tôi là người thuần âm, không thuộc về dương thế này, nhất định không sống quá hai mươi tuổi.

Cả nhà ai ấy tái mét mặt mày cầu xin thầy cứu tôi, thầy chỉ lắc đầu chào thua, mách nước cho bố mẹ tôi đi tìm một vị cao tăng họ Trần ở chùa Hà. Lúc đi thầy còn không quên dặn dò trước khi mời được người kia tuyệt đối không được cho tôi tiếp xúc với số bảy, cũng không được tùy ý đặt tên.

Mãi tới tận ngày thứ 49, bố tôi lặn lội đường xa mới thỉnh được vị cao tăng nọ về.

Theo lời mẹ tôi kể lại lúc mới sinh ra tôi không hề khóc lấy một tiếng, đến tận khi sư Trần xuất hiện mới "oe oe" những tiếng khóc đầu tiên.

Sư Trần từ trong tay nải lấy ra một tờ giấy mã màu đỏ, mài mực viết ra ba chữ, "MỆNH THẤT SÁT", nghĩ ngợi một hồi sau đó lại đề thêm ba chữ nữa, "LÝ THẤT THẤT".

Đó là nguồn gốc của cái tên Lý Thất Thất của tôi mà sư Trần từ dạo ấy cũng bặt vô âm tín...

Cái gì mà mệnh âm mệnh dương chứ ? Bây giờ là thế kỉ hai mươi mốt, khoa học kĩ thuật phát triển, con người có thể lên mặt trăng rồi, chẳng lẽ một cô gái hiện đại như tôi lại tin vào mấy chuyện ma quỷ đó ư ?

Tất nhiên là không có khả năng rồi!

Học toán có số 7, nhìn cầu vồng có bảy màu sắc, nghe một bản nhạc có bảy nốt, tôi không phải vẫn sống sờ sờ ra đó sao ?

Quên không kể hôm nay chính là ngày đầu tiên tôi hẹn hò với người bạn trai thứ sáu của mình- Nguyễn Khải. Anh ấy hai mươi ba tuổi, học y, vì vậy địa điểm hẹn hò của chúng tôi cũng thật đặc biệt- phòng giải phẫu!

Tôi cũng thật cảm thông thay người bạn trai mới này của mình, sinh viên trường y sáu năm mới được tốt nghiệp, cả thanh xuân lại chỉ làm bạn cùng đống dụng cụ y tế họa chăng là người nhưng cũng là người chết a!

Nhìn thấy Nguyễn Khải quanh năm bận tối tăm mặt mũi như thế tôi cũng không đành lòng làm lỡ thời gian quý báu của anh ấy vào chuyện "nhi nữ thường tình" nên tôi đề nghị làm một hộp cơm thật ngon đem đến cho anh ấy.

Cả một buổi chiều mày mò khắp Youtube, cả phòng bếp cũng bị tôi làm cho chướng khí mù mịt, rốt cuộc tôi cũng làm được hộp cơm ưng ý. Đến khi làm xong lại tắm rửa thay đồ, trang điểm đã hơn 6h tối.

Khoảng cách từ nhà trọ của tôi tới trường Đại học Y khá xa, lại đúng giờ tan tầm, tận 30 phút sau mới tới nơi. Nguyễn Khải đã hẹn sẽ ra cổng dẫn tôi vào, thế nên trước khi đi tôi đã nhắn tin cho anh ấy mà vẫn chưa thấy phản hồi gì.

Hôm nay không biết có phải ngày nghỉ không mà nhìn sân trường vắng vẻ đến lạ, chẳng lấy một bóng người.

"Tút...Tút..."

Đây đã là cuộc gọi thứ mười, vậy mà trả lời tôi cũng chỉ là tiếng tút tút cùng thanh âm máy móc của hệ thống "Thuê bao quý khách vừa gọi..."

Chợt có luồng gió mạnh thổi qua đem theo hơi lạnh, bất giác khiến tôi rùng mình, tôi có cảm giác đôi mắt ai đó đang nhìn chằm chằm sau lưng mình.

"Ai đó!"

Theo quán tính tôi quay người lại nhìn..... hình như có thứ gì đó mờ mờ ở gốc cây liễu đằng xa. Tôi cố mở to mắt quan sát kĩ hơn thì ngay lúc này vài hạt bụi theo gió lộng bay vào trong mắt tôi. Tôi vội chớp mắt liên tục, để cho những hạt bụi theo nước mắt chảy ra....

Lúc này tôi mới biết xung quanh trường Đại học Y trồng một hàng liễu rủ soi bóng bên bờ sông, liễu xanh rì đang vẫy vẫy những cành lá thướt tha của nó, chỉ có cảnh nào có người- xem ra khi nãy tôi bị hoa mắt rồi!

Tuy là thế nhưng trái tim vẫn đập nhanh một nhịp, có thứ cảm giác bất an mơ hồ mông lung đang từ từ lan tỏa trong thâm tâm tôi, tôi rốt cuộc cũng không chờ được nữa, đi sâu vào trong trường tìm Nguyễn Khải.

Tôi và Nguyễn Khải quen biết qua mạng, có lần anh đã kể cho tôi nghe về phòng giải phẫu trường mình, nó ở tầng hầm bên dưới giảng đường A2. Khi đó tôi đã tấm tắc ca ngợi tinh thần thép của sinh viên trường Y khi ngồi bên trên những xác chết.

Tôi không tin vào ma nhưng cảm giác đó cứ dị dị sao ấy.

Tôi bước vào thang máy, thấy nút -1 liền ấn. Cái trường này cũng thực thú vị, thông thường người ta sẽ đánh số tầng trên thang máy từ số 1 trở lên, nào có số âm.

Số âm........

Tôi sinh khắc âm, giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm.........

Bàn tay còn giơ trên không trung của tôi không hiểu sao run lẩy bẩy, không tài nào kiềm chế được. Tôi lại chợt nhớ ra, tính cả tầng hầm này tất cả có bảy tầng.........

Là số bảy.......

Vận mệnh của tôi đều vô tình hay hữu ý gắn liền với số bảy......

#2

Tôi đưa tay lên day day huyệt thái dương để bình ổn lại. Chết tiệt, ngay lúc này đây tại sao tôi có thể nghĩ về những điều ngẩn ngơ này rồi tự dọa mình cơ chứ ?

Trên trán bỗng truyền đến cảm giác ẩm ướt lành lạnh, thật khó chịu, tôi lập tức lấy ra từ trong túi xách một mẩu giấy nhỏ lau đi.

Tôi cứ ngỡ trong lúc thần hồn át thần tính mình đã đổ mồ hôi lạnh, nhưng không!!! Dưới ánh sáng trắng nhàn nhạt của thang máy tôi trông thấy thứ dịch trắng đυ.c, nhầy nhầy trông thật ghê tởm!

Tôi lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn lên phía trên, quả nhiên có một đám chất lỏng màu trắng bám trên đó thì thở phào một hơi.

Trong lòng thầm nghĩ bụng sinh viên trường Y thật quái dị, dù không biết đây là thứ gì nhưng cũng không thể để đồ không sạch sẽ như này ở bên trong thang máy được chứ!

Nếu biết trước thế này tôi đã đi cầu thang bộ cho xong! Cũng may cửa thang máy đã mở sẵn, tôi bước thật nhanh ra ngoài mà không hề hay biết chỗ công tác -1 mà tôi ấn vào khi nãy đã xuất hiện một vệt máu dài từ từ chảy dọc xuống cùng với đó là chất nhầy đỏ thẫm đang dần lênh láng khắp sàn thang máy......

Mãi tận khi biết sự thật thì hết thảy đã muộn......

"Khải, Khải....."

Tôi cao giọng gọi to mà vẫn không có lấy một chút động tĩnh, chỉ có thanh âm của tôi tự vọng lại. Căn phòng thì tối mịt, tôi đã cố tìm công tắc để bật đèn cho sáng mà tìm hoài không thấy, chỉ đành lấy điện thoại ra bật đèn pin dùng tạm.

"Nguyễn Khải!" Tôi gằn giọng gọi cả họ và tên anh ta, đã rát cả họng mà vẫn chưa thấy anh ta trả lời.

Kể từ lúc bước chân vào căn phòng này tôi cảm thấy sống lưng mình đã lạnh buốt, thực không chịu thêm được nữa, tôi quyết định ra về, mặc xác Nguyễn Khải, ai bảo anh ta cho tôi leo cây chứ!

"Cạch, cạch....."

Tôi tự nhận mình là đứa con gái rất ít khi nói bậy, vậy mà lúc này đây mà không nhịn được mà chửi thề: Con mẹ nó thật xui xẻo! Cánh cửa này lại bị mắc kẹt, không mở được!

Tôi đành phải đứng dựa vào tường không đi lung tung nữa, đây là phòng giải phẫu, đây là phòng giải phẫu!!!

Xác chết ở đây là chuyện thường như cơm bữa... Tôi cũng đã nghĩ đến phương án gọi điện cho đám bạn của mình cầu cứu, ngạch nỗi đứa thì ở quá xa, đứa ở gần thì lại về quê, chi bằng ngồi đây chờ Nguyễn Khải thêm một lúc nữa.

Về hơi lạnh đang bao phủ lấy toàn thân, tôi tự lí giải rằng cần nhiệt độ thấp thế này mới bảo quản được xác chết khỏi bị tiêu huỷ, là chuyện bình thường thôi!

Tôi không sợ bóng tối, chỉ sợ sự im lặng, im lặng tới nỗi tôi có thể nghe rõ tiếng thở nhẹ cùng tiếng tim đập nhanh của mình, kèm với đó là thanh âm "tích tắc, tích tắc" của chiếc đồng hồ trên cổ tay tôi.

Thời gian từng phút trôi qua lâu tựa thế kỉ, đã 7h kém 10 phút!

Bên phía Nguyễn Khải vẫn chưa có động tĩnh gì, những cú điện thoại, những tin nhắn từ tôi như ném hòn đá nhỏ xuống giếng, chẳng có tác dụng.

Tôi lại lấy di động ra gọi cho Ngọc- bạn thân của tôi, nhạc chuông vừa mới đổ thì bỗng nhiên im bặt, màn hình điện thoại tối sầm. Tôi nhớ lúc nãy nhìn vẫn còn hơn 50% pin cơ mà, không lẽ bị hỏng ?

Tôi tự vỗ ngực, cố hít một hơi thật sâu, những lúc thế này rất cần một cái đầu lạnh.

Ngay lúc này một mùi hương là lạ quanh quẩn bên chóp mũi tôi, ngây ngây nồng nồng lại có chút vị tanh. Tôi giật mình định giơ chân đạp cửa, nhưng là không tài nào nhấc lên nổi. Đế giày của tôi như bị dính một lớp keo với nền nhà.

Trong đêm tối tôi không nhìn được gì, chỉ có ánh sáng trăng trắng của ánh trăng rọi vào từ ô cửa sổ nhỏ. Tôi lại cố nheo mắt để trông rõ hơn thứ gì dưới chân tôi, phải chăng là lọ keo trong lúc vô tình tôi đánh đổ ?

Nhưng không, chính là nó! Tôi có thể khẳng định chắc chắn đó là thứ chất lỏng nhầy nhầy vừa nãy ở thang máy, nó đang lan rộng dần ra. Tôi có xu hướng bị lún xuống....

Tôi cảm giác mình như lạc vào đầm lầy, mà con quái vật bên dưới đang giơ cái miệng không đáy gớm ghiếc của nó nuốt chửng lấy cơ thể tôi.

#3

Tôi cố gắng cựa quậy, nhưng là cơ thể như bị hút cạn sức lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn thứ chất lỏng nhầy nhụa kia thấm dần qua lớp da giày, bao phủ lấy bàn chân của tôi.

"Aaaaaa......."

Tôi sợ hãi hét lên, chưa bao giờ tôi thấy hoảng như lúc này. Bàn chân lành lạnh ngưa ngứa, có thứ gì đó trơn trượt đang ở bên trong, mười tám lớp da lông của tôi đều bị doạ dựng thẳng đứng.

Đến nước này tôi đành đánh liều cúi người xuống cởi dây giày ra, ngay lúc này thứ kia bò lên tay tôi, tôi nhìn thấy nó đang lè cái lưỡi dài đỏ ngòm của nó liếʍ từng ngón tay của tôi.

"Cút đi!"

Ngay lập tức tôi vung tay hất tung thứ sinh vật ghê tởm đó, bấy giờ tôi mới trông rõ nó là cái gì, một con rắn màu trắng, thân nhỏ chỉ bằng ngón tay út, còn nó dài bao nhiêu thì tôi không biết, đầu của nó vẫn quấn chặt lấy bàn tay tôi không chịu buông.

Tôi cố trấn an bản thân mình bằng cách đây chỉ là loại rắn thông thường dùng trong phòng thí nghiệm, chắc chắn không có nọc độc.

Cố gắng quên đi bản năng sợ hãi loài động vật bò sát này, tôi dùng tay trái còn lại nắm lấy cái đầu đang ngọ nguậy của nó kéo lên, dùng hết sức lực quẳng ra thật xa. Vì ở trong bóng tôi nên tôi thấy không rõ, chỉ nghe thấy âm thanh đánh cái rầm một phát, cùng với đó là tiếng thuỷ tinh rơi vỡ loảng xoảng.

Chưa kịp để tôi thở phào thì cổ tay đã truyền đến cảm giác đau nhói, phải thật tinh mắt mới nhìn ra vết răng nhỏ do bị rắn cắn.

Ở chỗ vết thương, máu của tôi bỗng nhiên tuôn ra như suối, điều khủng khϊếp hơn đó là con bạch xa kia đang ngóc đầu lên, từ bao giờ mắt của nó đã chuyển sang màu đỏ, không, phải nói là càng lúc càng đỏ, đỏ đến yêu dị!

...... Giống như đôi mắt đó đang thấm đẫm máu tươi của tôi vậy!

Thời gian cấp bách không cho phép tôi nghĩ nhiều, càng không đủ lí trí để phân biệt chuyện yêu ma quỷ quái gì đó, tôi chỉ biết lúc này tính mạng của mình như treo đá tảng trên sợi chỉ mỏng, nếu tôi không hành động sẽ mất mạng!

Tôi lục trong túi xách của mình, may sao tìm được một chiếc khẩu trang, vội vã bịt kín miệng vết thương lại. Nhưng mà máu vẫn không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả hai bàn tay của tôi, mà thân con rắn kia càng lúc càng phình to, từ bạch sắc đang dần chuyển sang huyết sắc.

Có thứ ma lực gì đó hút tôi về phía trước, khuỷu chân tôi quỳ bệt xuống, cách con rắn chỉ chừng nửa mét. Lúc này đây tôi mới trông rõ từng mảng da đang thối rửa ra, ẩn ẩn là máu thịt mơ hồ.

Tôi không kìm được mà rơi lệ, những giọt lệ nóng hổi cứ thế chảy dọc xuống cánh mũi và hai bên mí mắt. Mắt tôi càng lúc càng mờ, lại có cảm giác ngứa ngáy, tựa như có thứ gì đó đang chọc vào con ngươi của mình.....

Không hiểu sao tôi lại thấy rõ ràng con rắn kia đang nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt đỏ ngầu của nó đang dần có tiêu cự, hiện lên một mảng màu đen hình trăng lưỡi liềm.

Nó đang muốn khoét đi đôi mắt của tôi!!!!