- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Nữ Cường
- Mệnh Ta, Ta Tự Định
- Chương 5: Thành Công Rồi
Mệnh Ta, Ta Tự Định
Chương 5: Thành Công Rồi
Trong phủ bây giờ loạn thành một đoàn như vậy, Lâm Tinh Mẫn hiểu rõ đây là thời cơ , nàng ta phải hảo hảo tận dụng thật tốt.
- Lão gia, người phải giải quyết việc này nhanh chóng a, thật sự không thể để lâu được nữa.
Ánh mắt Âu Dương Sơn khó hiểu, Lâm Tinh Mẫn vội vàng nhẹ giọng giải thích, còn không quên thủ vai chính nàng ta đã thật sự hết cách
- Chính là, ngày hôm qua khi đại phu đến đây chẩn bệnh cho Mộ Tuyết, thϊếp thân có phái vài nha hoàn theo đến, xem có việc gì giúp đỡ. Nhưng khi quay về từ Trúc Hiên Viện, cả người bọ họ đều có triệu chứng giống Mộ Tuyết, kể cả Lý đại phu cũng như vậy.
Âu Dương Sơn thoáng trầm mặc, xem ra thật sự là bệnh truyền nhiễm rồi, nếu như vậy, thật sự phải giải quyết ổn thỏa, nếu không rắc rối đến nhiều không tưởng
- Những người nhiễm bệnh, nàng giải quyết ra sao ?
- Thϊếp thân đã cho người đưa họ ra khỏi phủ, đến bên thôn trang nhỏ không người qua lại a. Còn về Mộ Tuyết, ta chờ lão gia quay về định đoạt.
Lâm Tinh Mẫn quả thật khôn khéo, người của nàng ta nhiễm bệnh, không một chút do dự đưa đi. Lại nói đến phần nàng ta, cũng là một người luyện khí, dù cho không có thành tựu gì, nhưng vẫn có một chút linh khí hộ thân, ngăn một chút truyền nhiễm này còn có thể.
- Dung Tuyết Vận thì sao ?
Dù gì cũng là phu thê, đối với Âu Dương Mộ Tuyết không có chút quan tâm, nhưng về Dung Tuyết Vận thì Âu Dương Sơn vẫn còn mang theo một phần lo lắng.
- Tỉ tỉ vẫn không sao, lão gia yên tâm
Đè nén ghanh ghét nơi khóe mắt xuống, nàng ta cố mỉm cười hướng Âu Dương Sơn trả lời, vì cái gì Lâm Tinh Mẫn nàng bỏ ra nhiều tâm cơ như vậy, mà đến bây giờ, trong lòng Âu Dương Sơn vẫn còn cho cái tên Dung Tuyết Vận tồn tại.
Nàng không phục, những gì của Dung Tuyết Vận , nàng phải hảo hảo đoạt lấy, kể cả tình cảm của Âu Dương Sơn. Lâm Tinh Mẫn cắn răng thầm thề trong lòng.
Âu Dương Sơn dẫn đầu bước về phía Trúc Hiên Viên, theo sau lần lượt là Lâm Tinh Mẫn , Triệu quản gia, một vài thϊếp thất nhỏ bé, mà bọn thϊếp thất họ, từ lâu đã bị Lâm Tinh Mẫn khống chế, không có thân phận gì đáng kể
Bước vào Trúc Hiên Viên, Âu Dương Sơn thoáng nhìn một lượt, cảnh vật nơi này, quả thực hết sức ảm đạm đi. Mang danh là viện, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có trúc và trúc, kể cả mái hiên cũng làm bằng trúc.
Dọc theo hành lang là lối đi vào nội viện, hai bên xác xơ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng lá trúc rơi rụng.
Nơi này, thật sự thảm hại quá rồi.
Từ khi Dung Tuyết Vận sinh ra Âu Dương Mộ Tuyết, cũng đã mười hai năm, Âu Dương Sơn không đến thăm mẹ con bọn họ. Có việc thì triệu kiến, còn không cũng chỉ là hỏi thăm qua loa vài câu, lấy làm lệ.
Sau một năm Âu Dương Mộ Tuyết ra đời, Lâm Tinh Mẫn lại sinh ra Âu Dương Triết, làm cho sự chú ý của Âu Dương Sơn dành cho bọn họ, vốn đã ít lại càng thêm ít đi, cơ bản trở thành hoàn toàn không có.
Nhưng làm sao được, chỉ trách Dung Tuyết Vận sinh ra, đích thị là một phế vật.
Còn về Âu Dương Triết , người ta sinh ra đã là nhân tài, tu chân đồng thời hai hệ linh khí, hỏi tại sao Âu Dương Sơn không yêu thương, làm cho hắn vang danh như vậy. Âu Dương Sơn còn hận không thể moi tim, đưa đến cho Âu Dương Triết
Chỉ tiếc rằng suy nghĩ này của Âu Dương Sơn, chính là sai lầm lớn nhất cuộc hắn. Bởi vì sau này, Âu Dương Mộ Tuyết sẽ trở thành người mà không ai với tới được, kể cả Âu Dương Sơn hắn.
Còn về Âu Dương Triết hay Lâm Tinh Mẫn gì gì đó, cuối cùng cũng chỉ có thể là bọt biển
Không gian yên tĩnh, bỗng vang lên tiếng trầm mặc
- Các ngươi ở ngoài này, không được vào
Chỉ thấy Âu Dương Sơn hướng đám tiểu thϊếp, dặn dò rồi trực tiếp bước vào trong. Theo sau là Lâm Tinh Mẫn cùng Triệu quản gia.
Sở dĩ không để đám tiểu thϊếp Âu Dương Sơn vào trong, cũng chính vì bọn họ không có năng lực hộ thể. Tuy rằng sinh ra có được Linh căn một hệ, nhưng lại rất yếu, cộng thêm bản thân không có tố chất, chỉ có thể hảo hảo đứng ngoài chờ.
Tại Mao Cơ đế quốc này, người có được Linh căn chưa chắc thực sự tốt, cốt lõi bản thân phải có tố chất, đem Linh căn phát triển. Nếu không được, lại thêm không có gia tộc chống lưng, nếu là nam thì chỉ có thể làm nô bộc.
Còn nữ, hoặc là nô tì, hoặc là gả cho người ta làm thϊếp thất, mãi mãi không có tiếng nói.
Bước vào trong phòng, chỉ thấy đồ vật cũ kĩ, mùi ẩm thấp bốc lên, bên hông có cửa sổ nhưng cũng đóng kín. Càng làm cho người ta cảm giác thêm u ám.
Dung Tuyết Vận nhìn thấy bọn họ bước vào, từ bên giường Âu Dương Mộ Tuyết đứng dậy, tiến lên tiếp đón, bộ dáng thực sự kinh hỷ
-Lão gia, cuối cùng lão gia cũng chịu đến thăm Mộ Tuyết, nữ nhi tội nghiệp của ta,bây giờ đến cả sức lực để nói chuyện cũng không có
- Làm sao ? Thật sự nặng như vậy ?
Âu Dương Sơn trực tiếp ngồi lên ghế, cách đó không xa là đám người Lâm Tinh Mẫn, đối diện là Âu Dương Mộ Tuyết nằm thoi thóp.
Hắn cơ bản không có nhìn lấy Âu Dương Mộ Tuyết, chỉ muốn biết rõ tình hình rồi mau chóng rời đi
Dung Tuyết Vận hai tay nắm chặt, đây là phụ thân của nữ nhi nàng , tại sao một biểu cảm lo lắng cũng lười cho bọn họ. Nàng thầm chế giễu trong lòng, bản thân đã sớm biết như vậy, hà cớ chi lại nuôi hi vọng
- Thϊếp đa tạ lão gia quan tâm, bệnh tình của Mộ Tuyết thật sự không khá hơn chút nào. Thậm chí còn nặng hơn hôm qua
Vừa nói, tay cũng phối hợp đưa lên khẽ lau vệt nước mắt, bộ dáng đau lòng không thôi, làm người ta nhìn thấy, có cảm giác Âu Dương Mộ Tuyết thực sự không qua khỏi.
Lúc này Âu Dương Sơn mới đưa mắt khẽ đưa đến bên người Âu Dương Mộ Tuyết, nhìn từ trên xuống dưới. Nàng lúc này thật sự thảm lắm rồi, đôi môi càng thêm sậm lại, trên người lại có thêm nhiều mụn nước đỏ, thậm chí đôi mắt không mở được, lại còn vương tia máu.
Bộ dáng này, có bao nhiêu đáng thương, liền có bấy nhiêu
Chỉ tiếc rằng, đối diện lại là đám người vô lương tâm Âu Dương Sơn cùng Lâm Tinh Mẫn
- Ây da tỉ tỉ a, cùng lắm chỉ là một nữ nhi, lại không có tích sự gì, tỉ không cần đau lòng làm gì a. Lão gia nói có đúng không
- Cái gì chỉ là một nữ nhi, Mộ Tuyết là máu mủ của ta, dù có như thế nào, ngươi không được nói năng hồ đồ
-Nhưng không phải cũng chỉ là chờ chết thôi sao, kể cả đại phu cũng không có cách
Lâm Tinh Mẫn buông lời cay nghiệt thật sự không sợ quả báo a. Chỉ tội cho Dung Tuyết Vận , lại phí lời với nàng ta. Nhưng dù gì cũng phải cảm ơn ả, nếu đem hai mẹ con bọn họ đuổi được ra ngoài, thì còn gì bằng cơ chứ.
Âu Dương Sơn không chú ý đến hai người bọn họ, chỉ lặng lẽ quan sát nhân vật chính đang nằm trên giường, muốn nhìn thử xem, Âu Dương Mộ Tuyết là thật hay là cố ý, một màn phụ tử tình thâm
Được lắm lão già, hay cho một tiếng phụ thân, muốn xem nàng liền cho hắn xem, xem Âu Dương Sơn hắn có con mắt tinh tường hay là Âu Dương Mộ Tuyết nàng lợi hại.
Từ nhỏ nàng tuy không gây ra động tĩnh gì, hảo hảo làm cho người ta nghĩ nàng thật sự không tồn tại, nhưng trong khoảng thời gian này, nàng cố gắng học hết mọi việc từ mẫu thân
Đừng nghĩ rằng nàng nhỏ tuổi, trí tuệ thật sự vạn người khó bì
Từ trong lời kể của Dung Tuyết Vận, Âu Dương Mộ Tuyết biết được Âu Dương Sơn là một người vô cùng cẩn trọng, muốn lừa được hắn, quả thực không dễ. Làm được một màng bệnh tật này. Âu Dương Mộ Tuyết cũng phí không ít tâm cơ.
Từ lúc Lý đại phu đến chẩn bệnh, nàng đã cho Kim loan thảo, một loại dược liệu, lại cho cùng Xạ hương , làm cho khắp người nổi mụn đỏ, toàn thân như trúng độc. Tất cả nàng cho vào lư đồng xông trầm, rồi đốt tất cả lên
Sở dĩ Lý đại phu bọn họ trúng độc, là ngưởi được từ trầm hương đốt lên trong phòng
Loại dược này không mùi vị, không thể phát hiện. Nhưng tùy vào liều lượng ngửi phải, có thể nguy hiểm đến tính mạng
Dùng nó chỉ có thể đối phó với Sơ Thần trung cấp, còn đối với cấp bậc Đại Thần như Âu Dương Sơn , Âu Dương Mộ Tuyết nàng không dám mạo hiểm. Cho nên, nàng đã phủi sạch chứng cứ đi rồi.
Mà Lý đại phu và đám người bọn họ, vừa dịp chỉ là Sơ Thần sơ cấp. Nàng nắm chắc rằng Lý đại phu sẽ không chết được, dù gì cũng là đại phu a
Còn đám người Lâm Tinh Mẫn phái đến, chỉ trong nay mai, sẽ xuống hoàng tuyền diện kiến tổ tông ba đời ngay thôi
Bỗng nhiên, Âu Dương Sơn đứng dậy, lấy tay phủi y phục, hướng Lâm Tinh Mẫn phân phó, rồi lập tức ra ngoài
- Thôi được rồi, ở lại đây cũng không phải việc tốt, Tinh Mẫn, nàng mau sắp xếp cho mẹ con bọn họ ra ngoài phủ, hảo hảo dưỡng bệnh
- Dạ, lão gia
Cái gì mà hảo hảo dưỡng bệnh, còn không phải vì ngươi sợ mẹ con nàng mang đến rắc rối sao, chết bên ngoài, dù gì cũng tốt hơn ở Âu Dương gia, haha, đúng là hay thật.
Nhìn Âu Dương Sơn rời đi, Lâm Tinh Mẫn vui vẻ lại châm chọc thêm vài câu, rồi cũng dẫn theo người rời khỏi
Trong phòng lúc này, chỉ còn lại Dung Tuyết Vận và Âu Dương Mộ Tuyết, bọn họ nhìn nhau, không ai nói gì. Nhưng bọn họ biết, là thành công rồi.
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Nữ Cường
- Mệnh Ta, Ta Tự Định
- Chương 5: Thành Công Rồi