Chương 5

Chuyện này cũng không có gì quá bất ngờ.

Thái tử gần như chắc chắn được truyền ngôi, bao nhiêu đại thần trong triều theo phe hắn giờ không thu được gì. Dù hắn có cam chịu thì những kẻ cùng thuyền cũng không cam lòng.

Những kẻ khuyên can, nói đỡ cho hắn, Hoàng thượng chẳng nhẽ không rõ ai phe Thái tử?

Có là kẻ ngốc cũng biết kết cục sau này sẽ không tốt, không bằng trực tiếp làm phản, còn hơn chờ bị xử.

“Trấn Nam tướng quân đã dẫn binh đánh vào cung.”

Yến Vương cho người báo tin, nói kinh thành đang rất loạn, dặn quận chúa tạm thời không cần về.

Vì thế ta cũng ở lại biệt viện lánh nạn.

“Lễ Bộ thượng thư âm thầm cấu kết với phản tặc, tạo cơ hội cho Thái tử. Trong cung chắc cũng loạn lắm rồi.”

Quận chúa an ủi nhìn ta:

“Yên tâm đi. Cha ta sẽ dẫn binh qua đó.”

Yến Vương dũng cảm thiện chiến, chắc chắn sẽ không sao, nhưng ta vẫn rất lo lắng.

Vân Cảnh vẫn còn trong thành.

Huynh trưởng có thể yeet cả phụ thân của hắn, thì có gì mà không dám yeet người huynh đệ không cùng mẹ.

Mặc dù hắn cũng chẳng sống được lâu, nhưng tự chế+ với bị người khác yeet khác nhau lắm đấy nhé.

Quận chúa chớp mắt cười: "Nhìn không ra ngươi thích Tứ điện hạ như vậy đấy."

Đã là lúc nào rồi mà ngài còn nhiều chuyện được nữa?

Quận chúa đưa cho ta một đĩa bánh lớn.

“Yên tâm đi. Trấn Nam tướng quân không địch lại nổi cha ta đâu.”

Ta ăn được nửa đĩa thì không nuốt trôi nữa, buồn bã nhìn vô định.

Lâu lắm rồi ta mới bị mất ngủ. Nằm trằn trọc cả đêm.

Thật ra ngay từ khi biết tin có thai, ta cũng đã xác định tinh thần đứa trẻ sẽ không được thấy mặt cha. Nhưng khi giờ phút này tới thật, ta lại phát hiện có chút hụt hẫng.

Rất nhiều kỷ niệm cũ hiện lên, ta bất đắc dĩ ngồi dậy, ngây ngẩn nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Trong ngực là cảm giác khó chịu đè nặng.

Thôi rồi.

Vân Cảnh, hình như ta không muốn làm quả phụ đâu.

......

Bọn ta ở biệt viện ba ngày thì nhận được tin báo Thái tử mưu phản đã bị Yến Vương bắn chế+, Trần Nam tướng quân cùng đồng bọn đã bị bắt.

Trận chiến căng thẳng, hoàng cung ngập má-u.

Càng kinh hoàng hơn là hoàng thượng vì tức giận mà đột ngột đau tim rồi chầu trời.

Trước khi băng hà, ông đã để lại thánh chỉ truyền ngôi cho Tứ hoàng tử Vân Cảnh.

Bịch.

Miếng đùi thỏ trong tay ta rơi xuống đất, đầu óc choáng váng.

Là ý gì?

Ta mới đi vắng có ba ngày, trở về lại trở thành Hoàng hậu là sao?

_____________

“Thật ra với tình cảnh hiện tại, ngoài Tứ hoàng tử ra, Hoàng thượng cũng không còn lựa chọn nào khác.”

Quận chúa vừa gật gù cảm thán vừa nói.

“Ngũ hoàng tử vẫn là một đứa trẻ, chẳng nhẽ quốc gia đại sự lại do trẻ lên ba điều hành?”

Nói rồi, nàng lại nhìn cái bụng nhỏ chưa phồng lên của ta.

"Hơn nữa bây giờ ngươi cũng có thai rồi, còn ai thích hợp hơn hắn nữa?"

Tâm trạng ta phức tạp.

Lúc trước nói sinh con xong thì ta không cần lo lắng chuyện cơm áo, nhưng ta vạn lần không ngờ ý hắn lại là như thế này!

Vân Cảnh đến nhanh hơn ta nghĩ.

Mới mấy ngày không gặp mà ta cảm giác như đã xa cách rất lâu.

“Diệu Diệu.” Y vừa khoác áo cho ta, vừa chỉnh lại trang phục, giọng vẫn dịu dàng như trước.

“Chúng ta về nhà thôi.”

Những cung nhân đi theo đồng loạt quỳ xuống.

“Nghênh đón bệ hạ, nương nương hồi cung.”

Ta… bất ngờ quá.

Trên xe ngựa ta không nhịn được, hỏi:

“Điện… bệ hạ thấy cơ thể sao rồi?”

Vân Cảnh im lặng nhìn sang ta, trên mặt lộ ý cười.

“Có nàng ở bên, đương nhiên khoẻ hơn nhiều.”

Lúc ta hồi cung, mọi thứ đều trông như chưa từng có gì xảy ra.

Sau đó một tháng là lễ đăng cơ của Vân Cảnh.

Không ngờ rằng trong triều không một quần thần nào phản đối hắn lên ngôi.

Cũng đúng thôi, không đồng ý thì cũng có lựa chọn nào khác đâu mà.

Nhưng có chuyện khiến ta vui mừng hơn đó chính là quận chúa đã tặng đầu bếp ở biệt viện đó cho ta, khiến quãng thời gian ta mang thai cực kỳ vui vẻ.

Ngoại trừ béo ra thì mọi chuyện đều vui.

Ta vốn tưởng phu quân của mình sẽ rất bận, nhưng hình như văn võ bá quan đều thông cảm cho sức khoẻ của hắn nên những chuyện gì tự giải quyết được thì đều tự giải quyết.

Ngoại trừ có mấy người tusat, còn có mấy người xin từ chức.

Trong đó có cha ta.

Tưởng Minh không thoát tội chế+, Tưởng thị vô cùng đau khổ, không lâu sau cũng đi theo.

Phụ thân ta đau buồn, cáo lão hồi hương.

Cố Chi Phương không chịu nổi đả kích trong một đêm từ mây ngã xuống bùn nên đóng cửa nhốt mình trong phòng ba ngày ba đêm, sau đó cạo tóc đi tu.

Quận chúa khịt mũi coi thường hành động này.

"Hừ, cũng coi như nàng ta thông minh. Ở trong chùa ít nhất vẫn còn được ăn cơm, nếu đi theo cha ngươi về nơi nghèo khổ kia thì có khi nàng ta sẽ chế+ trên đường."

Ta đồng ý:

“Nói ra cũng phải cảm ơn Yến Vương, nếu không ngờ ngài ấy chặn cơn sóng dữ, bắn chế+ Thái tử thì bây giờ người phải trốn chắc sẽ là ta."

Quận chúa bĩu môi:

"Là ông ấy bắn lúc nào? Mũi tên đó là do Tiêu Kỳ bắn!"

Ta bật dậy: "Thật sao?"

Quận chúa càng nói càng tức:

“Cha ta nói đây là bài kiểm tra cho hắn, kiểm tra cái gì chứ? Bệ hạ đã sửa lại án oan cho Tiêu gia rồi mà hắn còn chưa tới cầu hôn ta! Đồ ngốc, ta tức quá đi tức quá đi!"

Ta trầm mặc: "... Nghe nói hôm qua Quý Dương lại từ Thu Phong Các đến phủ quận chúa, đợi bên ngoài cả ngày đấy."

Quận chúa lập tức chột dạ: "... Trước đây ta làm thế chẳng phải vì hắn sao! Ai biết hắn và cha ta cùng hợp lại lừa ta!"

Ta còn nói gì được nữa.

Yến Vương là bạn tri kỷ với cha của Tiêu Kỳ, nhưng năm đó Tiêu gia xảy ra chuyện, quận chúa lại ra mặt bảo vệ Tiêu Kỳ.

Bây giờ nghĩ lại, có khi lúc đó mọi người đều đã tính toán hết rồi…

Quận chúa lại nói thêm: "Ngươi có thể làm chứng cho ta đúng không?"

Ta vội túm lấy tay nàng.

"Chuyện đó… Trước hết, hãy gọi thái ý giúp ta, hình như ta… Sắp sinh rồi… "

________

Không ngờ ta lại mang song thai.

Lúc nghe được tiếng con khóc chào đời, ta cũng khóc theo.

Như này coi như vượt chỉ tiêu rồi.

Đến khi nhìn hai đứa trẻ mũm mĩm tập đi, ta không nhịn được lại gần hôn vài cái.

Lúc này, có một bàn tay đặt lên eo ta.

Ta quay lại thấy Vân Cảnh sắc mặt khó coi.

“Xem ra Diệu Diệu rất thích hôn bọn chúng.”

Trên triều có kẻ nào chọc giận y sao? Sao lại ghen với cả con mình chứ?

Là ta suy nghĩ quá sao? Làm sao vua một nước có thể ấu trĩ như vậy được?

Hay y đang không khoẻ?

Nghĩ như thế, ta bất chợt nhớ ra, ôm hai đứa nhỏ, hoang mang hỏi hắn: "Này, sao chàng còn chưa chầu trời nữa?"

Vẻ mặt Vân Cảnh như đông cứng lại.

Chắc y vẫn còn nhớ lời mình đã nói trong đêm tân hôn.

Một lát sau, hắn nướng mày, cúi đầu ghé sát vào tai ta, hơi thở ấm áp ái muội tỏa ra.

"Vậy.... Nhờ Hoàng hậu cố gắng hơn?"

......

Ta thề ta rất nỗ lực!

Nỗ lực tới mức hai chân rã rời, lưng đau nhức không nhúc nhích nổi nữa, ta từ bỏ, sống không còn gì luyến tiếc.

"Phu quân, chàng có từng nghe câu: Chế+ tử tế không bằng được sống, chàng tha cho ta, cũng tha cho bản thân mình đi."

Vân Cảnh kéo ta ra khỏi ổ chăn.

"Bắc Mạc rơi đợt tuyết đầu mùa, ta muốn về xem với nàng.”

Ta tỉnh táo ngay lập tức: "Thật không?"

Ý cười trong mắt y lan ra.

“Ta chưa bao giờ thất hứa với Diệu Diệu.”

Ta hưng phấn nói: "Vậy có rủ quận chúa đi cùng không? Nàng ấy muốn tới Bắc Mạc lâu rồi."

Vân Cảnh cau mày.

“Nàng ta sắp gả cho Tiêu Kỳ rồi, không có thời gian đi cùng đâu.”

Ta có chút buồn nhưng cũng nhanh chóng vui vẻ.

“Vậy hai chúng ta đi.”

Một trận tuyết lớn trôi qua, hồ nước đông cứng, ta đi bộ bên mặt hồ, còn Vân Cảnh nướng thỏ bên bờ.

Tay nghề của phu quân ta càng ngày càng tiến bộ.

Nhưng mà sức khoẻ thì vẫn vậy. Ngồi cạnh đống lửa rồi nhưng tay vẫn lạnh.

Ta chỉ có thể nhét tay của y vào trong người để ủ ấm.

Hắn ngước lên nhìn ta, khẽ nói:

“Diệu Diệu, người ta cũng lạnh.”

Ta: "..."

Mùa đông qua đi, hai đứa nhóc đã biết chạy rồi.

Ta rủ quận chúa tới tán gẫu.

"Ăn thử đi, đây là điểm tâm Ngự Thiện Phòng mới làm đó! Nói ra cũng phải cảm ơn người năm đó đã hào phóng tặng đầu bếp cho ta, nếu không ta cũng không được ăn ngon như vậy."

Quận chúa ngả ra sau, tùy ý xua tay.

"Cảm ơn cái gì, đó vốn là người của bệ hạ mà."

Ta khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu.

"Gì cơ?"

Quận chúa hình như cũng nhận ra mình lỡ lời, lập tức ngồi thẳng dậy, vẻ mặt khẩn trương hiếm khi xuất hiện trên gương mặt nàng.

".... Ngươi có thể giả vờ không nghe thấy không?"

_______________

Ta đi thẳng tới Ngự Thư Phòng.

Vô số ký ức ùn ùn kéo đến. Có rất nhiều chuyện cuối cùng ta cũng hiểu rõ.

Hoá ra Yến Vương Đại Hạ đã sớm cùng phe với hắn.

Hoá ra hắn cũng sớm biết Thái tử sẽ tạo phản. Hơn nữa còn cố tình để quận chúa đưa ta đi. Người ở biệt viện đều là của hắn.

Hoá ra tất cả mọi chuyện đều nằm trong tính toán của hắn. Bao gồm cả ta.

Ván cờ này, hắn nắm toàn bộ các quân cờ.



Thái giám thấy thái độ của ta cũng không dám cản lại, chỉ vừa theo sau ta vừa lau mồ hôi.

Đến cửa ta tình cờ nghe được cuộc nói chuyện bên trong.

“Bệ hạ, ba năm quốc tang của tiên hoàng đã hết, hậu cung để trống đã lâu, chuyện tuyển tú không thể kéo dài thêm nữa."

Ta khựng lại, bàn tay gõ cửa dừng giữa không trung.

Sau đó ta nghe thấy tiếng ho khan của Vân Cảnh, thật lâu mới dừng lại.

"Cơ thể trẫm có mình Hoàng hậu là đủ rồi, nếu tuyển thêm người vào cung chỉ tăng thêm phiền phức. Lúc đó lại làm lỡ dở các tiểu thư gia tộc thì trẫm thấy có lỗi.”

Ta: "......"

Ngự Thư Phòng tĩnh mịch.

Thái giám đứng bên cạnh ta sắp chôn đầu xuống đất.

Ta đồng tình nhìn hắn một cái, chắc nhịn cười vất vả lắm đúng không.

Dù sao đây cũng không phải lần đầu ta bị hắn nói vậy, ta quen rồi…

Ta gõ cửa.

Cánh cửa mở ra, mấy tên cận thần nhìn thấy ta sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống im lặng.

Vân Cảnh sửng sốt: “Diệu Diệu có chuyện gì vậy?”

“Ta chỉ muốn ăn thịt thỏ do phu quân nướng thôi.” Ta nắm chặt tay hắn.

Y có chút giật mình, nắm lại tay ta

Độ ấm truyền đến làm tim ta run lên.

"Được."

Thật thật giả giả, giả giả thật thật, tất cả đều không quan trọng.

Không có gì quan trọng hơn chàng.

Chỉ cần chàng ở đây là được.

______________

(Hoàn)