“A, tam tẩu như thế nào không sớm nói, sớm nói ta cũng chuẩn bị một phần lễ vật cho ngươi.” Ngụy Doanh lập tức tiếp lời Ân Huệ nói, chị dâu em chồng hai người tự nhiên mà vậy mà dời đi đề tài.
Mục đích Kỷ Tiêm Tiêm khoe ra để châm chọc Từ Thanh Uyển không được tâm nam nhân đã đạt thành, cũng không có lại châm ngòi cái gì.
Ân Huệ xem còn cái gì không hiểu, Trang tỷ nhi nghĩ sao cũng là nữ oa oa xinh đẹp khả ái, tương lai lại trở nên giống Kỷ Tiêm Tiêm, còn thường xuyên chèn ép Hành ca nhi của nàng, bỗng nhiên liền cảm thấy tiểu nha đầu một chút cũng không còn đáng yêu nữa.
Buổi trưa khi muốn khai tịch, Yến Vương cũng bớt thời giờ lại đây, thấy được cháu gái nho nhỏ trong tã lót, cũng thấy được năm cái tôn tử lớn nhỏ không đồng nhất.
Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang đều biết chạy, tính tình mỗi đứa mỗi khác, Yến Vương cơ bản đã biết, chỉ có Tứ Lang, Ngũ Lang, một đứa ốm yếu, một đứa còn nhỏ, hắn thấy được không nhiều lắm.
Thấy Tứ Lang còn phải để nhũ mẫu ôm, Yến Vương nhíu mày, hỏi Ngụy Điệt: “Tứ Lang còn không biết đi?”
Phàm là Yến Vương không cười, Ngụy Điệt đều kinh hồn táng đảm, thay thế nhi tử giải thích nói: “Biết đi rồi, chỉ là vào đông xiêm y mặc nhiều, đi được lại không nhanh nhẹn lắm, dứt khoát để nhũ mẫu ôm.”
Yến Vương để nhũ mẫu đem Tứ Lang ôm lại đây, thử trêu tiểu gia hỏa.
Tứ Lang gầy gầy, nhìn đáng thương vô cùng, ngày thường gặp người ít, vốn là sợ người lạ, đối mặt với tổ phụ Vương gia uy nghiêm, tiểu gia hỏa đều sắp khóc.
Yến Vương thực nhanh liền không còn kiên nhẫn, đem Tứ Lang trả lại Ngụy Điệt, không vui nói: “Hài tử không thể quá kiều dưỡng, thời điểm thời tiết tốt ôm nhiều đi ra ngoài đi một chút.”
Ngụy Điệt liên tục gật đầu nhận.
Yến Vương lại để nhũ mẫu đem Hành ca nhi ôm lại đây. Hài tử vừa đến trong lòng ngực, Yến Vương liền cười: “Hảo tiểu tử, so với tứ ca ngươi còn muốn nặng hơn.”
Hắn cười, Hành ca nhi cũng cười, chân nhỏ dẫm lên chân tổ phụ liền bắt đầu nhảy nhót lên.
Yến Vương đột nhiên nhớ tới tiểu tử thúi dẫm hắn đau một lần, vội đem tôn tử béo xê dịch hướng ra bên ngoài, nhìn nhìn lại mắt to Hành ca nhi sáng lấp lánh, thần thái phi dương, Yến Vương không khỏi gật đầu khen: “Bộ dáng giống cha ngươi, xem sức lực này, trưởng thành cũng là hạt giống tốt để luyện võ.”
Hành ca nhi chỉ lo cười ngây ngô.
Yến Vương trêu đùa nhóm tôn tử đủ, liền bắt đầu ngồi xuống ăn tiệc.
Người một nhà khó được đoàn tụ, Yến Vương cũng là khó được có thời gian nhàn, một bên ăn cơm, đôi mắt cũng nhìn khắp nơi, trong chốc lát xem mấy đứa con trai bên này, trong chốc lát xem hai cái nữ nhi, càng nhiều thời gian vẫn là xem nhóm tôn tử, còn thê thϊếp cùng nhóm con dâu, Yến Vương nửa cái ánh mắt cũng chưa cho.
Thực mau, Yến Vương lại bị Hành ca nhi hấp dẫn, tiểu gia hỏa ăn thật ngon miệng, nhũ mẫu đút một ngụm hắn liền hút một ngụm, nhóm tiểu ca ca còn đang nói chuyện với nhau, hắn lại ăn đến hết sức chăm chú. Đối lập rõ ràng vẫn là Tứ Lang nhị phòng, mỗi lần nhũ mẫu đưa cái muỗng lại, Tứ Lang đều nhăn khuôn mặt nhỏ trốn tránh, dù nhũ mẫu cũng đủ cẩn thận, vẫn là làm dơ yếm đeo cổ của Tứ Lang.
Yến Vương hừ một tiếng, trước khi đi đối với Lý trắc phi nói: “Nàng cùng tức phụ lão nhị nói một tiếng, nói nàng đừng chỉ lo Nhị Lang với Trang tỷ nhi, Tứ Lang cũng là hài tử của nàng.”
Thê thϊếp năm người đều ở đấy, Yến Vương đơn độc kêu nàng nói chuyện, Lý trắc phi trong lòng đang vui vẻ đâu, không nghĩ đến lại nghe một đống răn dạy, càng ăn một con mắt hình viên đạn của Yến Vương.
Lý trắc phi duy trì tươi cười trên mặt, trong lòng miễn bàn bao nhiêu nén giận.
Tiệc trăng tròn tan đi, Lý trắc phi quay đầu liền đem hỏa khí này phát tới trên người Kỷ Tiêm Tiêm: “Xem ngươi đem Tứ Lang dưỡng thành cái dạng gì, Vương gia đều treo ở trong lòng, ngươi lại cứ như vậy, thật dưỡng Tứ Lang phế đi, Vương gia là người đầu tiên không tha cho ngươi!”
Kỷ Tiêm Tiêm nhỏ giọng lầu bầu nói: “Tứ Lang trời sinh thể nhược, ta có thể làm sao bây giờ, đưa tới bên người ta, di nương hắn luyến tiếc, ta cũng không dám, thật xảy ra chuyện, người ngoài còn tưởng rằng ta bao dung không được con vợ lẽ.”
Lý trắc phi: “Cùng ta nói này đó đều vô dụng, ngươi mới là mẹ cả của Tứ Lang, chính mình nhìn mà làm đi!”
Kỷ Tiêm Tiêm oán hận mà nắm chặt khăn. Sớm biết được sẽ chịu mắng, nàng còn không bằng ngóng trông cha chồng chính sự bận rộn, không rảnh lại đây ăn tiệc cho xong!