Chương 20

Ân Huệ mơ hồ cũng đoán được ý đồ Lý trắc phi đến, Yến Vương nơi đó cầu tình không có tác dụng, liền tới cầu Từ vương phi hỗ trợ, vì nhi tử, không tiếc để mặt mộc ép dạ cầu toàn.

Có thể thấy được hậu trạch Yến Vương phủ chung quy là do Từ vương phi định đoạt, chỉ cần không đắc tội Từ vương phi, mấy phòng khác dám vô cớ gây rối, nàng cũng có thể giao cho Từ vương phi làm chủ.

Bên trong Từ vương phi đang cùng người bên cạnh đàm luận biến hóa của Ân Huệ, biết được Lý trắc phi tới, chủ tớ mấy người liền chặt đứt câu chuyện.

“Tỷ tỷ, cầu ngài giúp đỡ đi, tức phụ lão nhị đúng là đang thời điểm quan trọng, lúc mấu chốt này cấm túc, vạn nhất động thai khí, như thế nào qua được?”

Co được dãn được, Lý trắc phi người chưa đến lời nói đã tới trước, mặt mang thanh lệ mà đi tới trước mặt Từ vương phi.

Từ vương phi ý bảo ma ma bên người đỡ Lý trắc phi ngồi xuống, thần sắc ngưng trọng nói: “Việc này ta cũng đã nghe nói, Vương gia hận nhất là có người lừa hắn, Nhị Lang nói dối thật là không nên.”

Lý trắc phi tiếp tục gạt lệ: “Nhị Lang nên đánh, quay đầu lại ta nhất định sẽ hung hăng giáo huấn hắn, chỉ là thân mình tức phụ lão nhị quan trọng, còn thỉnh Vương phi hỗ trợ ở bên kia của Vương gia khuyên bảo một vài.”

Từ vương phi nói: “Vương gia đang nổi nóng, lúc này khuyên bảo chỉ biết lửa cháy đổ thêm dầu, muội muội chờ một chút, chờ Vương gia tâm tình tốt, ta sẽ chọn cơ hội khuyên nhủ. Tức phụ Lão nhị bên kia, ngươi cũng không cần lo lắng, trong vương phủ chúng ta dưỡng ba cái lang trung, thực sự có biến cố, lang trung kêu là sẽ đến, lại nói tức phụ lão nhị đã sinh qua một lần, hiểu được dưỡng thai như thế nào, khẳng định không có việc gì.”

Ý ngoài lời, nếu xảy ra chuyện, cũng là Kỷ Tiêm Tiêm làm nương chẳng phân biệt nặng nhẹ, chính bản thân nàng ta không chiếu cố tốt cho hài tử.

Lý trắc phi thiếu chút nữa hộc máu.

Hảo cái Từ vương phi, nói so với hát xướng còn dễ nghe hơn, kỳ thật một câu ứng thừa cũng chưa cho nàng.



Lý trắc phi không cam lòng, lại thử vài lần, đáng tiếc vô luận nàng nói như thế nào, Từ vương phi đều có thể xinh xinh đẹp đẹp mà lướt qua đi.

Lý trắc phi lại một lần bất lực trở về, không công khiến đôi mắt bị ớt cay huân đỏ.

Ân Huệ buổi sáng đi hai chuyến nhưng thật ra thuận lợi vô cùng, Từ vương phi bên kia đáp ứng nàng, Ôn phu nhân cũng thực dễ nói chuyện, chẳng những không có tức giận con dâu muốn ra khỏi phủ, còn từ khố phòng nhỏ của bản thân lấy ra một cây nhân sâm, để Ân Huệ mang về đưa cho lão gia tử.

Ân Huệ chối từ không được, đành phải tiếp.

Ban đêm Ân Huệ hưng phấn mà ngủ không được, cả đầu đều là hình ảnh cùng tổ phụ đoàn tụ.

Ngày kế dùng qua cơm sáng, Ân Huệ mang eo bài của Ngụy Chiêm, thỉnh an chào từ biệt Từ vương phi, Ôn phu nhân xong, liền hướng cửa mặt bắc của Yến Vương phủ đi tới.

Ánh nắng mùa thu ôn hòa, nàng mang theo Kim Trản theo thứ tự đi qua ba đạo cửa lớn, hai đời đây là lần thứ ba nàng đi ra ngoài Yến Vương phủ.

Hai lần phía trước, đều phát sinh ở mười năm đời trước kia, một lần là khi tổ phụ đột tử nàng đi tế điện, một lần là theo đám người Từ vương phi vào kinh thụ phong.

Ngồi trên xe ngựa, Ân Huệ hơi hơi đẩy ra một cái khe hở, nhìn xe ngựa dọc theo đường tắt vẫn luôn đi về phía trước, thẳng đến khi tường thành Yến Vương phủ cao cao rốt cuộc ở phía sau đầu, tầm nhìn đột nhiên trống trải, lộ ra không trung xanh thẳm.

Gió mát không hề cách trở mà thổi qua tới, Ân Huệ nhắm mắt lại, thật sâu mà hít vào một hơi.

Thật tốt, thật tốt.