Chương 17

Chuyện Nhị phòng bị phạt, nhiều ít cùng Ân Huệ có quan hệ, đây cũng là lần đầu tiên trong hai đời nàng ở Yến Vương phủ liên lụy tới phong ba lớn như vậy lớn như vậy.

Kỷ Tiêm Tiêm tuy rằng bị cấm túc, tạm thời không ra được, nhưng mẹ đẻ Nhị gia là Lý trắc phi, đồng dạng là người ương ngạnh khó dây vào, liền đến Từ vương phi cũng đều dám cãi, dám ở trước mặt Yến Vương nói chêm lời.

Ngụy Sam đi rồi, Ân Huệ liền có chút lo lắng Lý trắc phi có thể tìm nàng gây phiền toái hay không.

Tâm tình thấp thỏm vẫn luôn liên tục kéo đến chạng vạng, xác định sẽ không có người lại đây, Ân Huệ mới như trút được gánh nặng.

Một mình nằm ngủ, Ân Huệ lại cân nhắc một phen việc này.

Từ việc Yến Vương đối với nhị phòng trừng phạt đến Ngụy Chiêm cho phép nàng về nhà thăm người thân, đến việc Lý trắc phi bên kia vô thanh vô tức, Ân Huệ đột nhiên minh bạch một đạo lý.

Nàng tuy rằng xuất thân thấp kém, so ra kém nữ quyến khác trong vương phủ, nhưng nàng hiện tại là con dâu danh chính ngôn thuận của Yến Vương, chỉ cần nàng không phạm sai, Yến Vương liền sẽ không phạt nàng, Lý trắc phi cũng không dám ngoài sáng tìm nàng gây phiền toái. Chỉ cần nàng thủ quy củ, không làm trái với quy củ, nàng có thể quang minh lỗi lạc mà đi làm, mọi chuyện không phải một hai phải hướng Từ Thanh Uyển, Kỷ Tiêm Tiêm làm chuẩn.

Nàng là con dâu Yến Vương làm chủ cưới về, không phải nha hoàn mua trở về, không cần nơi chốn xem sắc mặt người khác.

Đạo lý đơn giản như vậy, vì sao mười năm kia đều không có suy nghĩ cẩn thận?

Là bởi vì trước khi xuất giá, tổ phụ đối với nàng dặn dò, bảo nàng đối với Yến Vương phủ kiêng kị, hay vẫn là sau đó liền xa xa nhìn thấy cung điện Yến Vương phủ cao lớn xa hoa, làm nàng đem Yến Vương phủ xem thành trời, mà nàng chỉ là một cái nữ nhi bình dân thương nhân trong nhà có chút tiền? Thậm chí, là do thấy Ngụy Chiêm gương mặt lạnh như băng, hắn bủn xỉn với lời nói cũng không chủ động chỉ điểm cho nàng?

Nhân tố bên ngoài khẳng định có, mấu chốt vẫn là do nàng ngốc, phạm vào hồ đồ, vẫn luôn đem chính mình đặt ở vị trí thấp hơn người khác một đoạn.

Trong bóng đêm, Ân Huệ thật dài mà thở ra một hơi.

May mắn, nàng đã suy nghĩ cẩn thận, may mắn, nàng được một lần cơ hội làm lại từ đầu.



.

Đêm nay Ân Huệ ngủ đến phá lệ kiên định, ngủ ngon, buổi sáng tự nhiên tỉnh lại, trời cũng mới vừa sáng, vừa lúc rời giường.

“Phu nhân, hôm nay mặc bộ này được không?”

Ngân Trản đang chải đầu cho Ân Huệ, Kim Trản đi tới hỏi, một tay mang theo một cái áo ngoài màu xanh liễu nhạt, một tay mang theo váy trắng thường thường không nổi bật.

Kỳ thật màu sắc này đó đều quá phai nhạt, ngẫu nhiên mặc thì có thể, nhưng vẫn luôn mặc như vậy, cũng không phù hợp với tuổi cùng thân phận cô dâu mới của Ân Huệ. Đừng nói nàng hiện tại mới mười sáu tuổi, chính là lại qua mười năm nữa, dùng loại trang điểm thuần tịnh này cũng còn sớm. Xa không đề cập tới, chỉ nói đến Lý trắc phi, tôn tử đều đã có, ngày thường vẫn trang điểm hoa hòe lộng lẫy, nàng làm gì phải trang điểm cho mình già dặn đi?

Ân Huệ không thích Lý trắc phi rất nhiều điểm, lại âm thầm thưởng thức quần áo trang điểm của Lý trắc phi, nàng nghĩ, chờ tương lai nàng già rồi, cũng muốn tiếp tục trang điểm, thích như thế nào thì làm như thế đó.

“Đem mấy bộ trang phục mùa xuân, mùa thu trước khi ta xuất các do trong nhà làm đều lấy ra đây, ta lại chọn chọn xem.” Ân Huệ nói.

Nàng đại hôn mùa xuân năm trước, trước khi xuất giá, trong nhà liền đem xiêm y một năm bốn mùa kế tiếp đều chuẩn bị mỗi mùa tám bộ. Lụa gấm Tứ Xuyên cái gì cần có đều có, màu sắc cũng là tươi đẹp cùng thanh nhã phối hợp, thích hợp với các loại trường hợp.

Chỉ là, sau khi gả lại đây, Ân Huệ liên tiếp bị khí thế đám người Từ Thanh Uyển, Kỷ Tiêm Tiêm áp chế, thậm chí ánh mắt nhóm tiểu nha hoàn vương phủ rơi xuống trên người nàng, giống như mang theo một loại xem kịch, giống như thân phận nàng như vậy không nên mặc quá phú quý, ngay cả Ngụy Chiêm, cũng ý vị không rõ mà xem qua vài lần cách nàng ăn mặc.

Ân Huệ liền thu hồi những cái xiêm y đó, một lần nữa làm mấy bộ mộc mạc, hơn nữa tân hôn không lâu liền đã hoài thai, những cái xiêm y của hồi môn đó nàng cơ bản cũng chưa mặc qua, vẫn cứ mới tinh.

Nàng nhắc tới “Áo cũ”, Kim Trản, Ngân Trản đều sửng sốt. Kim Trản nghĩ sao nói vậy, nhỏ giọng nói: “Phu nhân không phải ngại những cái màu sắc đó quá diễm lệ sao?”

Ân Huệ cười cười: “Diễm liền diễm đi, ta lại không chê.”