Chương 47: Phát hiện.

Tất cả mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Đúng như La Bối lo lắng,mấy ngày sau khi họ bày quán cũng xuất hiện thêm vài quán khác bán mía cạnh tranh với bọn họ nhưng lại không ảnh hướng quá lớn đến họ.Mỗi ngày họ vẫn thu được vài trăm tệ.Sau khi qua mùa hè,bọn họ tiếp tục bàn bạc được thêm với ba khách sạn nữa đồng ý hợp tác.Hơn nữa,theo dự tính của Chu Kiến Quốc ít nhất đến cuối năm,bọn họ sẽ mở thêm chi nhánh thứ hai,tính sơ sơ mỗi tháng,lợi nhuận họ thu được cũng gần vạn tệ, còn chưa tính lợi nhuận bán mía.

Chu Kiến Quốc và La Bối thương lượng với nhau khi nào mở ra chi nhánh thứ ba thì họ sẽ cùng nhau từ chức để chú ý phát triển cửa hàng không người.Lúc ấy bọn họ cũng sẽ tính toán đến việc mở thêm cả shop online,bán hàng qua mạng cũng là một cái bánh lớn mà ai cũng muốn đoạt một phần.

Tuy bây giờ La Bối đã chăm chỉ hơn rất nhiều nhưng đến cuối tuần vẫn không bỏ được thói quen ngủ nướng.

Vừa đến 8 giờ, di động của cô vang lên là Chu Kiến Quốc gọi tới.

Thời điểm này không phải anh đang đi làm ở công trường sao?

Cô mơ mơ màng màng nhận điện thoại còn chưa nói được lời nào đã nghe Chu Kiến Quốc nói: "Cho cô nửa giờ, nửa giờ sau gặp nhau dưới lầu một,hai chúng ta đi xem xe."

La Bối lập tức bừng tỉnh.Hai ngày trước, Chu Kiến Quốc nói cổ phiếu kiếm tiền,bảo qua một thời gian nữa là kiếm đủ mười vạn đi mua xe.

Hôm nay đã đi xem xe rồi sao?

Đây là tốc độ bàn thờ à?Cách lúc cô và Chu Kiến Quốc thảo luận mua cổ phiếu cũng không bao lâu.

La Bối vừa đánh răng vừa thấy hoài nghi nhân sinh.Cô mới tốt nghiệp một năm mà bây giờ đã sắp mua được xe riêng? Quả thực không dám tưởng tượng.

Có thể sang năm hoặc năm sau là cô có thể đủ tiền mua một căn chung cư không?

Chỉ nghĩ đã thấy cả đầu óc nâng nâng,bay bổng!

La Bối chỉ cần hai mươi phút đã xuống lầu. Chu Kiến Quốc nhìn thoáng qua thời gian, lại lần nữa cảm khái, "Lần sau nếu giục cô đi xem phòng,tôi đoán tốc độ của cô sẽ còn nhanh hơn.Con người cô nhất định phải cho động lực trước mắt thì mới chịu hành động."

"Điều đó là đương nhiên." La Bối chỉ trang điểm nhẹ nhưng cũng đã rất xinh đẹp.

Hai người đều chưa kịp ăn bữa sáng nên ăn tạm một chút ở quán nhỏ. Chu Kiến Quốc vừa ăn bánh bao vừa nói: "Tôi nghĩ như thế này,bây giờ rất nhiều cửa hàng xe cho mua trả góp, nếu gặp được cửa hàng phù hợp,chúng ta có thể đặt cọc trước một khoản còn tiền dư lại có thể dùng để làm chuyện khác,cô thấy được không?"

La Bối gật đầu, "Được chứ,anh muốn làm gì với khoản tiền dư lại?Vẫn tiếp tục kinh doanh cửa hàng không người à?"

"Không,cửa hàng không người đã phát triển vượt qua tưởng tượng của tôi.Tôi sợ nếu chúng ta đầu nhập quá nhiều sau này sẽ khó thu hồi vốn.Quy mô như bây giờ tôi thấy rất vừa ý rồi, trứng gà không thể đặt trong cùng một rổ.Nếu chúng ta có tiền vốn,tôi nghĩ có thể phát triển sang hướng khác."

Nếu là người khác, La Bối nhất định sẽ cảm thấy người này không ổn thỏa cũng không đáng tin cậy,chưa đứng vững chân này đã đòi bước chân khác, nhưng nếu là Chu Kiến Quốc thì cô lại hoàn toàn tin tưởng, "Anh muốn kinh doanh cái gì?"

"Bất động sản thì chúng ta không có chỗ dựa vững chắc không thể chen vào hơn nữa vốn của chúng ta cũng chỉ còn mấy vạn tệ......" Chu Kiến Quốc chậm rãi nghĩ, "Cô biết không,lượng trái cây tiêu thụ của nước ta tăng trưởng mỗi năm, hiện tại tiệm trái cây cũng càng ngày càng nhiều,việc này có ý nghĩa là gì? Ý nghĩa đây là một thị trường lớn nhưng cửa hàng trái cây nhất định phải có người bán, hơn nữa trước mắt chúng ta cũng không có hiểu biết gì về mảng này."

Thật ra trong đầu Chu Kiến Quốc có rất nhiều chủ ý, hơn nữa cũng có ý tưởng có triển vọng nhưng trên tay lại không có nhiều vốn nên rất khó mở ra bước đầu.

Trải qua mở quán bán mía, La Bối cũng không dám xem thường loại buôn bán nhỏ này đồng thời cũng hiểu được phần nào lợi nhuận cao của việc buôn bán trái cây.

Nhưng Chu Kiến Quốc nói cũng đúng, tiệm trái cây nhất định phải có người bán.Trước mắt bọn họ cũng chưa có điều kiện tìm thêm người làm, quan trọng nhất là vùng này cũng có khá nhiều tiệm trái cây, muốn kiếm một miếng bánh từ thị trường này rất khó khăn.

Chu Kiến Quốc lắc lắc đầu, "Thôi,coi như tôi chưa nói gì,để tôi nghĩ lại đã.Nhưng trong túi giữ lại mấy vạn vẫn là tốt nhất."

La Bối luôn luôn đều nghe theo anh nên không có ý kiến gì,hơn nữa,nhờ anh mà từ hai vạn tệ biến thành mười vạn tệ nên anh muốn làm gì cô cũng ủng hộ.

***

Bọn họ mua xe rất nhanh vì không cần rối rắm cái gì, lựa chọn một chiếc xe phổ thông, tiết kiệm xăng dầu tính cả bảo hiểm và thuế, tuy vượt qua mười vạn tệ nhưng trả góp trong hai năm chỉ thanh toán trước một phần nên còn để lại được mấy vạn tệ,đề phòng cửa hàng không người yêu cầu quay vòng vốn.

Giấy tờ xe làm trên danh nghĩa của La Bối.Ngày đó La Bối suýt nữa không nhịn được đăng ảnh khoe xe mới trên vòng bạn bè, nếu không có Chu Kiến Quốc ngăn cản,cô đã lấy ảnh chụp bên cạnh xe làm avatar wechat rồi!Nghĩ lại không khác gì mấy người đàn ông chụp cạnh xe để khoe khoang mình giàu có.Haizz!Mặc kệ là nam hay nữ đều không có ai không yêu xe hơi!

La Bối bây giờ thấy rất mơ màng,cô không mất một đồng tiền nào mà đã có cửa hàng có xe con.

Mấy ngày nay, La Bối hận không thể mỗi ngày đều lái xe đưa bà nội đi hóng gió.

Bà La rất cao hứng, đặc biệt còn nghe nói chiếc xe này trên danh nghĩa là của cháu gái nên bà đã coi Chu Kiến Quốc như cháu rể của mình.Ngay cả Triệu Phiên Phiên cũng phải lau mắt mà nhìn Chu Kiến Quốc.Mọi người đều biết,tiền xào cổ là do La Bối và anh cùng bỏ ra mỗi người một nửa nhưng mua xe lại là của La Bối,kể cả cửa hàng không người cũng đứng tên La Bối.

Dựa theo tư duy của người bình thường chắc chắn sẽ cho rằng Chu Kiến Quốc vô cùng thích La Bối không thì sao anh lại làm như vậy chứ?

Anh chắc chắn không phải loại người giàu có ngu ngốc.

Còn Chu Kiến Quốc nghĩ như thế nào?Tuy bởi vì thân phận của mình mà có một số việc anh không tiện ra mặt xử lý nhưng anh cũng thật sự tin tưởng La Bối mới có thể đem cả cửa hàng và xe cho cô đứng tên.Từ lúc tỉnh dậy,Chu Kiến Quốc gặp được rất nhiều người, nhìn như quan hệ với ai cũng đều không tồi nhưng người mà anh chân chính tín nhiệm chỉ có La Bối.

Nói một cách hoa mỹ là anh cam tâm tình nguyện.

Anh hiểu tính cách của La Bối hơn nữa anh cảm nhận được một loại khí chất trên người La Bối mà anh cũng không rõ là gì nhưng có thể làm anh không tự chủ được mà tin tưởng.Lúc hai người còn chưa thân quen,anh đã kéo cô cùng nhau làm buôn bán cũng cho cô đứng tên cửa hàng trong khi anh quen đồng nghiệp làm ở công trường thời gian còn dài hơn nhưng anh lại chỉ tin tưởng cô.Lúc trước không thân đã thế,còn bây giờ Chu Kiến Quốc cảm thấy thậm chí khi anh mua phòng cũng nguyện ý cho La Bối đứng tên cũng thấy vô cùng an toàn.Anh cũng không biết lấy đâu ra sự tự tin mù quáng về La Bối như vậy.

Nhưng anh luôn tin tưởng ánh mắt của mình, sự thật chứng minh La Bối cũng không làm anh thất vọng.

Tuy cô cũng không biết vì sao Chu Kiến Quốc làm như vậy, nhưng nếu anh đã tin tưởng cô như vậy thì cô cũng không thể cô phụ anh.

Kể cả sau này cửa hàng không người có quy mô trải rộng cả nước thì đó cũng thuộc quyền sở hữu của cả cô và Chu Kiến Quốc.

***

La Bối từng đáp ứng với Phương Cảnh Châu, nếu mua xe mới sẽ đưa bé đi chơi.Tuy Phương Cảnh Châu ở với ông ngoại bà ngoại rất tốt nhưng bé vẫn rất nhớ La Bối.Nhiều khi bé không nhịn được sẽ hỏi cô khi nào tới tìm bé đi chơi,giờ bé đã cao hơn nhiều rồi đấy!Bé còn tiết kiệm được rất nhiều tiền có thể đưa cô đi chơi mua kem ốc quế cho cô nữa!

Động lực tiết kiệm tiền của Phương Cảnh Châu là La Bối,bé muốn đưa La Bối đi ăn kem ốc quế còn muốn mua đồ ăn vặt cho cô,muốn tốt với cô như cô đã từng tốt với bé vậy.

Đợt nghỉ quốc khánh sắp tới, La Bối vốn dĩ muốn đưa bà La và Triệu Phiên Phiên ra ngoài du lịch một chuyến nhưng bà La không muốn đi ra ngoài, Triệu Phiên Phiên cảm thấy đợt này sẽ có rất nhiều người cũng nghỉ đi chơi mà bé con mới vừa một tuổi, còn quá nhỏ không thích hợp chen lấn, vì thế chỉ có Chu Kiến Quốc rảnh rỗi cùng La Bối đi tìm Phương Cảnh Châu.

Vào ngày lễ như thế này,cao tốc đều miễn phí, La Bối quy hoạch lộ tuyến, từ thành phố này đến chỗ Phương Cảnh Châu nếu không kẹt xe thì khoảng sáu tiếng đồng hồ là có thể đến nơi còn nếu kẹt xe thì chắc phải mười tiếng.Không biết cô có chịu đựng được không.

Cô cũng không dám đảm bảo trình độ lái xe của mình có thể lái xe đường dài như vậy không nên định thử vận may mua vé xe lửa hoặc vé tàu cao tốc thì sẽ an toàn hơn.

La Bối không nhớ số chứng minh của Chu Kiến Quốc nên gọi điện thoại cho anh nhưng anh không nghe máy,chắc đang bận.Nhưng cũng may cô còn có hợp đồng thuê nhà, hợp đồng có bản photo chứng minh.

Vì sắp đến ngày nghỉ rồi nên cô cũng không biết có thể mua được vé không, nếu không mua được thì cũng chỉ có thể lái xe đi qua.

La Bối đăng nhập trang web mua vé xe,trước tiên muốn nhập thông tin của khách hàng, yêu cầu tên họ và số chứng minh chỉ cần nhập xong là có thể mua vé,rất thuận lợi.

Nhưng rất kỳ lạ là khi cô nhập số thẻ căn cước của Chu Kiến Quốc thì lại xuất hiện lời nhắc nhở: Mời nhập chính xác 18 số của chứng minh!

Chẳng lẽ cô nhập sai?

La Bối lại nhập một lần nữa nhưng kết quả lại xuất hiện nhắc nhở như vậy!Cô xem lại chứng minh phát hiện mình nhập không sai.

La Bối tưởng trang web mua vé bị lỗi, còn cố ý gọi điện thoại hỏi,người tư vấn nói không có lỗi còn nói nếu có nhắc nhở sai lầm thì chỉ có thể do cô nhập sai.

Nhưng rõ ràng cô không nhập sai mà!Rốt cuộc là sai ở đâu chứ?!

La Bối trầm tư ngồi trước máy tính.