Trên đường trở về, Chu Kiến Quốc và La Bối vừa lúc đυ.ng phải Chiêm Kỳ.
Sau khi Chiêm Kỳ từ bỏ ý định theo đuổi La Bối, hai người nói chuyện tự nhiên hơn nhiều.Tuy mãi cho đến bây giờ Chiêm Kỳ đều cố chấp cho rằng Giang Tư Hàn chính là bạn trai của La Bối......
Vừa mới gặp mặt, hắn lại hỏi: "Sao dạo này không thấy Tiểu Giang nhỉ?"
"Anh ấy đi công tác,chắc phải một hai tháng sau mới có thể về."
"Vậy à,mấy ngày nữa Lưu ca trở lại nên tổ chức bữa tiệc,anh đang định bảo em đưa Tiểu Giang cùng đi."
La Bối nghĩ không nên để Chiêm Kỳ tiếp tục hiểu lầm không thì cứ như thế này mọi người đều cho rằng Giang Tư Hàn là bạn trai của cô.Khoảng giữa năm nay, Giang Tư Hàn sẽ tiểu bạo, nếu bị mọi người hiểu lầm thì không hay.
" Chiêm Kỳ, quan hệ của tôi với Tiểu Giang không phải như anh nghĩ đâu.Đợt trước,anh ấy quét hành lang với dọn rác thật ra là đang làm công cho nhà tôi." La Bối biết nếu giải thích Giang Tư Hàn làm vậy để giúp đỡ thì ngược lại sẽ càng bôi càng đen:
"Đoạn thời gian đó,anh ấy cũng nhàn rỗi nên bà nội tôi mới nhờ anh ấy giúp đỡ hỗ trợ việc dọn vệ sinh toà nhà,coi như là kiêm thêm một công việc."
Chiêm Kỳ sửng sốt nhưng hắn không quá tin tưởng cái lý do thoái thác này vì kinh tế Giang Tư Hàn khó khăn, không có bao nhiêu người biết. Chiêm Kỳ nghĩ dù Giang Tư Hàn có tìm việc làm thêm thì cũng không tìm việc đổ rác nhỉ?
Làm việc này hầu như là các bác gái không sợ bẩn,không sợ mệt,có người trẻ tuổi nào sẽ đi làm chứ?
Nhưng khi hắn nhìn thấy Chu Kiến Quốc đứng bên cạnh vẫn không nói chuyện, lại nghĩ đến trong khoảng thời gian này rất nhiều lần nhìn thấy bọn họ ở bên nhau, Chiêm Kỳ cảm thấy mình đã tìm thấy chân tướng rồi.
Có thể Bối Bối đã chia tay với Tiểu Giang rồi không?Còn bây giờ đang phát triển cảm tình với người đàn ông này, cho nên mới nói chưa từng yêu đương với Tiểu Giang?
La Bối cảm thấy đã giải thích thật sự rõ ràng nhưng Chiêm Kỳ lại nhìn cô với ánh mắt "Tôi hiểu,tôi thật sự hiểu" là có chuyện gì xảy ra chứ?
Nếu những người khác làm chuyện như vậy, Chiêm Kỳ sẽ nghĩ cô ta rất dối trá,rất làm ra vẻ, nhưng nếu La Bối làm thì Chiêm Kỳ lại cảm thấy một cô gái phủ nhận tình yêu thì vấn đề khẳng định ở trên người Tiểu Giang.
Có thể là ỷ vào mình đẹp trai nên bội tình bạc nghĩa.
Khốn kiếp.
Cuối cùng vẫn phản bội Bối Bối,thứ tra nam.
Tên họ Giang này tốt nhất đừng trở về đây, nếu để hắn gặp lại......
Sau khi Chiêm Kỳ đi, Chu Kiến Quốc nghiêng đầu nói: "Tôi cảm thấy hắn không tin tưởng lời giải thích của cô."
La Bối gật đầu: "Tôi nhìn ra được."
Vì nguyên nhân gì mà Chiêm Kỳ kiên định tin tưởng cô và Giang Tư Hàn đang yêu nhau chứ?
Vấn đề này cô thực sự không hiểu!
Nếu thái độ Giang Tư Hàn mơ hồ, thậm chí cố ý gây hiểu lầm cho Chiêm Kỳ vậy thì cô còn có thể hiểu được nhưng quan trọng là không phải......
"Nghe anh nói thì hình như anh tin tưởng lời tôi nói?" La Bối lại hỏi.
Chu Kiến Quốc buông tay: "Vì sao lại không tin,cô có lý do gì để lừa người vừa rồi hay người đứng xem như tôi chứ?"
"Cũng đúng."
"Cô không có ý gì với chúng tôi,phụ nữ sẽ không lãng phí lời nói dối trên người những người đàn ông mà cô ta không có hứng thú."
La Bối và Chu Kiến Quốc hiện tại cũng coi như là bạn bè, nói chuyện cũng không cần quá mức cố kỵ,cô lấy chìa khoá mở cửa thoát hiểm nói:
"Anh đừng tự coi nhẹ mình,anh rất đẹp trai đấy."
Chu Kiến Quốc sờ sờ cái mũi: "Cảm ơn lời khen của cô."
Hai người tạm biệt nhau ở tầng một. Chu Kiến Quốc đi xuống tầng hầm, La Bối lên lầu về nhà.
Còn ở một nơi khác,nam chính trong lời đồn Giang Tư Hàn cũng kết thúc một ngày quay chụp, theo đoàn phim đi ăn cơm.Anh không hay nói chuyện cùng người không quen nên ở đoàn phim mọi người đều nghĩ anh là người lạnh lùng.
Ngoại trừ diễn viên quần chúng thì bộ phim này cũng không có nhiều diễn viên.
Có người mới từ nước ngoài trở về mua cho mỗi diễn viên của đoàn phim một hộp chôclate,loại chôclate này rất nổi tiếng trên Weibo.
Loại người không xem weibo như Giang Tư Hàn còn biết đến loại chôclate này, vì thế ý nghĩ đầu tiên của anh là để lại cho La Bối ăn.
Nhưng anh cũng không biết khi nào mình có thể trở về.Sau khi ăn cơm xong,anh xin số điện thoại của người chuyển phát nhanh từ một diễn viên nam khác.Anh thường thấy người này hay mua hàng qua mạng nên chắc sẽ biết số điện thoại.
"Đúng lúc tôi có một bưu kiện muốn nhận,cậu có thể gửi luôn.Nếu trong thành phố thì ngày mai là đến nơi,còn ngoài thành phố thì chậm hơn khoảng một ngày."
******
Giang Tư Hàn cầm hộp chocolate đứng đợi nhân viên chuyển phát nhanh cùng diễn viên nam ở đại sảnh khách sạn.
Bọn họ đều là người mới chưa có tác phẩm,chưa có fans, cho nên hiện tại đang quay phim mà ngồi đại sảnh khách sạn cũng không có ai tới tìm bọn họ xin chữ ký.
Lưu ca nói Giang Tư Hàn hãy hưởng thụ những tháng ngày còn chưa nổi tiếng đi. Giang Tư Hàn lại cảm thấy, nói không chừng cả đời này anh đều phải hưởng thụ ngày tháng như vậy.
"Không phải là cậu muốn gửi hộp chôclate này đi chứ?"Diễn viên nam có chút không dám tin hỏi.
Giang Tư Hàn gật đầu:
"Đúng vậy."
Thật ra anh cũng rất thích ăn chôclate nhưng anh thấy chính mình ăn thì rất lãng phí vì giá hộp chocolate đối với anh thì cũng không rẻ, còn không bằng gửi cho La Bối ăn.
"Gửi cho ai? Bạn gái à?" Diễn viên nam cảm thấy Giang Tư Hàn là người rất dịu dàng, có người tặng chocolate, chính mình không ăn mà lại gửi cho bạn gái.
"Không phải bạn gái, là một người bạn tốt của tôi."
Diễn viên nam cảm thấy tò mò nên hỏi Giang Tư Hàn : "Nam hay nữ?"
Nếu là nam...... Đây không phải là gián tiếp bại lộ tính hướng của Giang Tư Hàn sao?
Giang Tư Hàn cảm thấy vấn đề này diễn viên nam hỏi rất kỳ quái: "Đương nhiên là nữ."
Diễn viên nam thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy cậu thích cô ấy?"
Giang Tư Hàn nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của Giang Tư Hàn, diễn viên nam vỗ vỗ bờ vai của anh,nói:
"Hy vọng chờ đến khi cậu nhận ra thì cô gái kia vẫn độc thân."
Diễn viên nam nghĩ giữa nam với nữ thì không có quan hệ bạn bè đơn thuần.Ngoài miệng thì nói chỉ là bạn tốt vậy mà nhận được một hộp chocolate đã lập tức gửi cho người ta?
Nói ra có quỷ mới tin.
Giang Tư Hàn: "............"
***
Chu Kiến Quốc rốt cuộc có biện pháp gì, La Bối cũng không biết nhưng xem bộ dáng chắc chắn của anh,cô lựa chọn tin tưởng.Chuyện này của Phương Cảnh Châu thật sự rất hao tổn tâm trí.Hiện tại có người muốn giúp cô nghĩ biện pháp chia sẻ nỗi lo này thì cô có thể thư giãn,thả lỏng thần kinh rồi.
Cô thực sự rất lo lắng tính cách lúc trưởng thành của Phương Cảnh Châu.
Một đứa bé ngây thơ,đáng yêu như thế này sao lại biến thành người có tâm lý vặn vẹo như vậy chứ.
Cô nghĩ Phương Cảnh Châu tốt nhất vẫn nên trưởng thành giống một đứa trẻ bình thường, nếu cái giá của thành công là phải biến đổi nhân cách trở thành loại người bị mọi người chán ghét và sợ hãi thì có thật sự đáng giá không? La Bối không dám xác định nhưng cô biết trong chuyện này cô không có biện pháp chỉ làm người qua đường.
Không đến hai ngày sau,mẹ của Trần Lan – bà ngoại Phương Cảnh Châu đã đến rồi.
Giống trong tưởng tượng của cô, đây là một người phụ nữ trung niên điển hình.Con người rất giản dị, chỉ có một người con gái là Trần Lan, cho nên từ nhỏ đã nuông chiều.Hai vợ chồng bà nỗ lực làm việc để cho con gái đi học nhưng không nghĩ tới con gái bị thế giới phù hoa bên ngoài mê hoặc,đi sai đường.Hai ông bà vừa tức giận vừa đau lòng vì con gái ở xa nhà còn phải chăm sóc một đứa trẻ cũng không dễ dàng.
Bà vừa đến đã đưa Phương Cảnh Châu về phòng bên cạnh. La Bối cũng không có ý kiến gì vì cô tin tưởng có mẹ ở đây, Trần Lan cũng không dám làm gì.
Bà ngoại Phương Cảnh Châu rất cần mẫn,thu thập sạch sẽ trong ngoài phòng, còn làm một bàn lớn đồ ăn mời hai bà cháu La Bối và Triệu Phiên Phiên đến nhà ăn cơm, nói là cảm tạ bọn họ đã quan tâm đến mẹ con Trần Lan.
Chuyện khác không biết nhưng ở phương diện làm người, Trần Lan thật sự là kém mẹ cô ta.
Thím Trần đi chợ mua đồ ăn, không nghĩ tới người bán hàng lại quen biết con gái mình.
"Bác gái,con gái của bác ai mà không biết chứ,vừa xinh đẹp lại có khí chất, nói là đại minh tinh người ta cũng tin."
Lời khen rất khoa trương nhưng không có người làm mẹ nào có thể kháng cự loại nịnh hót này.
"Thật ra lúc trước có người hỏi thăm con bé,là thằng bé con một chủ nhà ở thôn Thành Trung này rất thích Trần Lan.Bác gái,bác ở nơi khác không hiểu biết điều kiện ở nơi này, chủ nhà là trong nhà có một khu nhà cho thuê,bác biết như vậy có nghĩa là gì không? Chỉ cần mỗi tháng ngồi thu tiền, người một nhà cũng ăn tiêu thoải mái, đó là ngồi chơi mà hưởng phúc.Hiện tại tiền thuê nhà cũng càng ngày càng tăng, một toà nhà cho thuê ít nhất một tháng cũng được vài vạn tệ."
"Người đó phẩm hạnh đoan chính, cũng có công việc đứng đắn, trong nhà điều kiện cũng tốt.Nhưng sau khi nghe ngóng, bác gái,bác đừng chê tôi nói chuyện không dễ nghe, Trần Lan cái gì cũng tốt,nhưng mang theo một đứa bé lại không dễ tìm chồng."
Sắc mặt thím Trần nghiêm túc,bà cũng là người từng trải, tất nhiên biết một người phụ nữ chưa lập gia đình mà mang theo một đứa con còn là con trai thì có bao nhiêu khó khăn.
"Nếu đứa bé này ở quê, ai cũng không biết, không ở bên người thì người ta cũng không nhìn thấy, cũng không để ý như vậy.Nhưng bây giờ ngày ngày cô ấy mang theo đứa bé bên người,nếu muốn tìm người đàn ông có điều kiện tốt thì thật sự khó khăn.Việc này cần phải xem Trần Lan và bác gái nghĩ như thế nào.Nếu cô ấy không muốn kết hôn thì không sao cả,còn muốn kết hôn thì vẫn không thể mang theo đứa bé."
Thím Trần tâm sự nặng nề bê rổ đồ ăn đi trên đường trở về.Bà chỉ có một người con gái,tất nhiên cũng rất thương cháu ngoại, nhưng cũng không thể bằng con gái được.Con gái tuổi còn trẻ lại xinh đẹp, điều kiện cũng không kém,người làm mẹ cũng không trông cậy vào con gái có thể tìm người chồng giàu có chỉ cần tìm người thành thật,đáng tin cậy,sống yên ổn hết đời là được rồi?
Nhưng con không muốn về quê, ở nơi khác mang theo đứa bé,đúng là không dễ đang tìm chồng.Thím Trần cũng không phải chưa từng nghĩ đưa cháu ngoại về nuôi.Bà chỉ là muốn bức con gái mang cháu ngoại về quê thôi.Lần này,bà đến đây cũng là muốn đưa con gái và cháu ngoại trở về cho nên vẫn luôn không nhả ra,nhưng bây giờ cân nhắc lại, hai năm nữa,con gái cũng 30 rồi......