Tống Chi Hành không trực tiếp đồng ý với ta.
Ngược lại mấy ngày liền, hắn không đến hầu phủ nữa.
Thẩm Diệu Phù lại thường xuyên chạy đến tiểu viện của ta:
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, muội kể cho tỷ nghe, hôm nay rạp hát biểu diễn hay lắm!”
“Còn nữa, kẹo hồ lô bán bên đường, ăn rất ngon.”
“Ai nha, muội vốn định phần cho tỷ tỷ mà cuối cùng ăn ngon quá nên quên luôn. Tỷ tỷ sẽ không trách muội chứ?”
Ta nhìn Thẩm Diệu Phù bằng ánh mắt như nhìn một đứa ngốc.
Ta đột nhiên hơi hiểu hiểu, vì sao phụ mẫu lại thiên vị nàng ta.
Phế vật không có đầu óc thế này, trừ bỏ yêu thương nhiều một chút, nuôi thành một đứa ngốc thì còn có thể làm gì?
Chẳng trách tổ mẫu không thích phụ thân ta, cũng không thích Thẩm Diệu Phù.
Vì cả hai đều không có đầu óc.
Phụ thân thì đoạt công lao của thân ca ca, trở thành hầu gia.
Nữ nhi thì đoạt mệnh của thân tỷ tỷ, lên làm Hoàng Hậu.
Thật là một đôi cha con hợp nhau.
Thẩm Diệu Phù thấy ta không thèm đáp lời, vẫn tiếp tục lải nhải.
Ta ngại ồn ào, trực tiếp kéo nàng ta đang ngồi trên ghế xuống, lôi ra ngoài.
Thẩm Diệu Phù ở ngoài cửa khóc nửa ngày, không thấy ai tới dỗ mới bỏ đi.
Nhưng không bao lâu sau, liền có người tới báo phụ thân tìm ta.
“Thẩm Thanh Quân, sao con lại bắt nạt muội muội mình thế hả? Muội muội con sức khỏe không tốt, con thân là tỷ tỷ nên nhường nhịn nó!”
“Còn nữa, tại sao mấy ngày nay không thấy Tống đại nhân tới phủ? Có phải con gàn bướng hồ đồ, chọc giận Tống đại nhân rồi không?”
“Thẩm Thanh Quân, lá gan con ngày càng lớn rồi đó! Đừng tưởng có tổ mẫu chống lưng rồi muốn làm gì thì làm!”
Ta cười:
“Chuyện muội muội sức khỏe không tốt thì liên quan gì đến con? Hai người bọn con cũng chẳng phải thai song sinh, không thể nói con tranh hết dinh dưỡng của muội muội đúng không? Nói là thân mình suy nhược mà khóc lớn khóc lâu thật đấy!”
“Còn nữa, tổ mẫu chỉ là nhìn trúng ca ca của phụ thân mà thôi, oán niệm của phụ thân cũng thật lớn!”
“Ngươi… chuyện của vi phụ, một nữ nhi như ngươi sao lại dám nghị luận! Một nữ nhân chỉ cần hiểu chuyện giúp chồng dạy con là được!”
Ta lạnh lùng nhìn về phía ông ấy:
“Nữ nhi thì làm sao? Sau này phụ thân nhìn thấy con, chẳng phải vẫn cần quỳ xuống thỉnh an đấy thôi! Vẫn phải quỳ xuống trước mặt nữ nhi mà cầu tình!”
Phụ thân tức giận đến run người, giơ tay lên định cho ta một bạt tai.
Đúng lúc này, Tống Chi Hành đột nhiên xuất hiện, cản tay phụ thân lại:
“Hầu gia, thật ngại quá, hôm nay tại hạ đến muộn. Mấy ngày trước tại hạ bị nhiễm phong hàn nên không dám tới sợ lây cho Thẩm tiểu thư.”
Phụ thân xấu hổ hạ tay xuống:
“À… Ra thế, ha ha ha, sao không nói sớm!”
Tống Chi Hành lạnh lùng nhìn phụ thân ta: “Nếu không còn việc gì, ta sẽ mang Thẩm tiểu thư đi ôn tập lại kiến thức mấy ngày trước.”
Tiễn phụ thân đi rồi, ta với Tống Chi Hành vòng ra sau thính ngoại, mới thấy có một cô nương đang ở đó.
Cô nương kia cung kính hành lễ với ta:
“Thẩm tiểu thư, nô tỳ là người bên cạnh Trưởng công chúa, rất thành thạo thuật dịch dung.”
“Phiền toái Thẩm tiểu thư trao đổi xiêm y với nô tỳ để tiện cho tiểu thư xuất phủ.”
Nghe vậy, ta không nhịn được cong cong khóe miệng.
Quả nhiên, Trưởng công chúa sẽ không cự tuyệt ta.