Ta thở dài: “Phụ thân nói đúng… Chuyện này một khi bị phát hiện là… sẽ bị khép vào tội khi quân.”
“Tội khi quân… là sẽ tru di cửu tộc… phải không nhỉ?”
Phu thân cau mày, tay siết lại:
“Thẩm Thanh Quân, con có ý gì?”
Ý gì à?
Đương nhiên là ý muốn đưa cả cái nhà này xuống địa ngục.
Ta cười cười rồi hành lễ với phụ thân:
“Phụ thân, nếu không còn chuyện gì khác, con xin phép cáo lui trước.”
Cũng không đợi bọn họ phản ứng lại, ta đã đứng dậy bỏ ra ngoài.
Sau khi trở lại viện, nha hoàn Bạch Chỉ hưng phấn kéo ống tay áo ta:
“Tiểu thư, chúc mừng tiểu thư! Tiểu thư mang mệnh phượng hoàng, từ nay về sau chắc chắn lão gia, phu nhất sẽ rất coi trọng tiểu thư!”
Coi trọng?
Đúng là rất coi trọng.
Từ thời điểm này trở đi, cuộc sống của ta trong hầu phủ sẽ không còn dễ dàng nữa.
Bọn họ lấy danh nghĩa chấn hưng gia tộc, giam cầm không cho phép ta ra khỏi cửa.
Lễ nghi hoàng cung, cầm kỳ thư họa, nữ giới nữ huấn.
Bắt ta phải học đi học lại thật nhuần nhuyễn.
Nhưng ngoài những thứ đó, họ không dạy ta thứ gì khác.
Bọn họ muốn lợi dụng ta lót đường cho Thẩm Diệu Phù.
Nhưng cũng sợ ta đủ lông đủ cánh sẽ thoát khỏi sự khống chế.
Ta cúi đầu, phất phất tay:
“Bạch Chỉ, ngươi ra ngoài trước đi, để ta suy nghĩ một chút.”
Suy nghĩ xem làm thế nào kéo cả cái hầu phủ này xuống vực, làm thế nào để một lưới tóm hết những kẻ hại ta.
Phụ thân tuy là hầu gia phú quý nhưng trong tay không có thực quyền.
Cho nên ông ta mới nóng vội như thế, muốn hy sinh chính nữ nhi của mình để làm đá lót đường cho bản thân sau này.
Kiếp trước sau khi ta ch*t vì băng huyết sau sinh, linh hồn bị trói buộc nơi hậu cung.
Cũng nhờ đó, ta mới biết được toàn bộ chân tướng.
Kiếp trước đúng khoảng thời gian này, hầu phủ đã cố tình tạo cơ hội để Thẩm Diệu Phù tiếp cận đương kim Thái Tử Lý Trinh, cũng chính là tân hoàng tương lai.
Lý Trinh đối với Thẩm Diệu Phù nhất kiến chung tình.
Hai người họ âm thầm qua lại, sau đó đã tự định chung thân.
Nhưng đúng lúc này, Thẩm Diệu Phù lại được phát hiện cơ thể có vấn đề, không thể sinh con.
Nếu nàng ta tiến cung mà không thể giúp hoàng gia khai chi tán diệp thì dù có được sủng ái đến đâu, qua vài năm cũng sẽ rớt đài.
Cho nên bọn họ mới nhắm đến ta.
Bọn họ gọi ta đang sống cùng tổ mẫu trở về, nói ta mang mệnh phượng hoàng, sau đó từng bước biến ta thành vật tế, lót đường cho tiểu nữ của họ.
Bọn họ mời riêng cho ta một tiên sinh, ngày ngày bắt ta ở trong viện học những thứ tri thức nhàm chán.
Còn Thẩm Diệu Phù thì tự do như bướm nhỏ, thoải mái ra vào hầu phủ.
Thậm chí khi có cung yến, phụ mẫu cũng chỉ mang Thẩm Diệu Phù đi cùng.
Họ nói với ta: “Con nên hạn chế ra ngoài, con mang mệnh phú quý, khi mọi chuyện chưa thành thì không thể cho người khác biết.”
Thẩm Diệu Phù thường đến viện của ta, kể cho ta những chuyện về thế giới bên ngoài.
Ta cũng thật ngốc nghếch.
Ta còn cho rằng nàng ta đồng tình với ta, hóa ra người ta chỉ là muốn chạy tới khoe mẽ mà thôi.