Quyển 1 - Chương 5: Quy tắc thứ 5 của Sun knight
Pháp trường phía tây bắc ngoại thành không phải chỉ là xa bình thường. Để tránh cho lúc ta đi đến, sẽ trực tiếp nằm xuống gia nhập hàng ngũ thi thể, ta vẫn là nén đau xót quyết định bỏ tiền để kêu một cỗ xe ngựa chở ta đi.
Mặc dù nói, ta cũng có thể trở về Thánh Điện, để cho xe ngựa công dụng của Thánh Điện chở ta đi, chẳng qua như thế ta sẽ phải ở trước mặt người đánh xe bảo trì tươi cười xán lạn và phong phạm hoàn mỹ của Sun knight…
Lấy cái tình trạng yếu đuối bây giờ của ta ngay cả cười cũng không nổi mà nói, ta vẫn là nén đau thương, lấy ra tiền về hưu ta cố gắng tích trữ để đi thuê một cỗ xe ngựa. Dù gì, nếu ta chết bây giờ, vậy tiền về hưu ta vất vả tích trữ chẳng phải vô dụng rồi sao?
Tại chỗ mướn xe ngựa chọn một cái xe ngựa thoạt nhìn hẳn là có thể đến được pháp trường mà vẫn không bị tan tành, và chọn một lão đánh xe sợ là chở phải quỷ ăn thịt người cũng không thèm để ý.
Sau đó ta nhảy vào cái xe ngựa nhỏ đó, mặc dù mùi trên xe giống như là một giỏ trứng thối, chẳng qua ta quá mệt rồi, rúc vào trong góc, tìm một tư thế dễ chịu, ý thức dần dần mơ hồ và ta chỉ biết cái xe ngựa lắc lư thoải mái giống như một cái nôi em bé…
Rầm!
Ta thức giấc với mặt vô biểu tình, cùng với cục sưng to tướng trên trán.
Bởi vì xe ngựa đột nhiên thắng gấp, hại đầu ta đập vào tấm gỗ buồng xe phía trước, ngay cả tấm gỗ cũng bị đầu ta đập gãy.
Ta bắt đầu suy nghĩ, có lẽ ta cũng có thể trả một khoản tiền hối lộ người xử lý thi thể ở pháp trường, sau đó khiến cho cái tên đánh xe này gia nhập vào một trong những thi thể “không phải chết do treo cổ”?
“Xin lỗi, bởi vì phía trước đột nhiên có mấy kỵ sĩ đi ngang qua, tôi không thể không thắng xe gấp”, tên đánh xe hô lên về phía buồng xe, mặc dù nghe cái giọng bằng phẳng của hắn một chút ý xin lỗi cũng không có.
Kỵ sĩ? Ta có chút đau đớn xoa xoa cái trán.
Thánh kỵ sĩ và kỵ sĩ thật ra cũng không khác lắm, đều cầm theo vũ khí, đều cưỡi ngựa, đều mặc bộ khôi giáp, đều phải làm khiên thịt khi ở trong chiến đấu, đều là người chết đầu tiên trong đội ngũ… Ahem! Đều là dùng thân thể của mình ngăn chặn công kích đối vào đội viên khác, vĩ đại hi sinh chính mình bảo vệ người khác, cúc cung tận tụy chết mới thôi!
Chỉ khác là kẻ trước là phục vụ thần, còn kẻ sau là tận hiến cho người. Bởi vì thánh kỵ sĩ phục vụ thần, cho nên họ có các loại năng lực kèm theo. Ví dụ như, Thánh kỵ sĩ chúng ta có năng lực “tự chữa trị”, lực khôi phục thân thể siêu cường!
Chẳng hạn, mới ngày hôm qua máu ta phun đầy đường, hôm nay liền có thể chạy lung tung khắp nơi. Đây là chuyện mà kỵ sĩ tuyệt đối không thể làm được, nói không chừng vừa mới phun máu xong liền té chết tại chỗ rồi.
Về phần những kỵ sĩ phục vụ người, đương nhiên không thể nhận được thần trợ gì, chẳng qua tiền lương chủ nhân bọn họ cho cũng so với chúng ta cao hơn không chỉ hai, ba lần mà thôi, ta hận!
Một kỵ sĩ cấp cao chỉ cần có thể sống đến thời khắc nghỉ hưu, tiền lương tích góp được chắc chắn có thể làm cho họ sống sung túc mà vượt qua tuổi già.
Tuy nhên đối với một Thánh kỵ sĩ… nếu như không nhận thêm khoản thu nhập riêng, sợ rằng dù là làm đến đầu đỉnh như mười hai thánh kỵ sĩ, vẫn phải cực kỳ tiếp kiệm mà qua ngày. Nếu không, lúc về hưu sẽ phát hiện trên người không có lấy một xu để mua thức ăn. Kết cục là trực tiếp đi gặp thần Ánh Sáng, hoặc là dù cho đã năm sáu mươi tuổi rồi, vẫn phải đi tranh nhiệm vụ kiếm tiền ăn cơm với người trẻ tuổi.
(Nói nhỏ) Ví dụ như nói lão sư mệnh danh Sun knight mạnh nhất trong lịch sử của ta bây giờ đang làm mạo hiểm giả, đi khắp nơi tranh nhiệm vụ với người trẻ tuổi, tiến hành lấy xấu chọi xấu với quái vật và bọn cướp… Ahem! Là dìu dắt lớp trẻ và duy trì chính nghĩa.
Tóm lại, lão sư của ta khi rời khỏi Thánh điện, từng tha thiết nói với ta: “Con trai, nếu như con không muốn sau khi về hưu, còn phải đi làm tế ti… với kiếm thuật của con làm kỵ sĩ quá nguy hiểm… thì nhất định phải tích trữ cho tốt tiền về hưu, để tránh tuổi già thê lương.”
Nghĩ đến đây, ta liền vì chuyện ta vừa rồi tốn tiền thuê xe ngựa cảm thấy hối hận, đáng lẽ nên đi bộ đến, tin rằng lấy năng lực tự lành của Sun knight ta, hẳn là sẽ không chết giữa đường mới đúng.
Khi ta đang hối hận không kịp, bên ngoài đột nhiên truyền tới âm thanh ầm ĩ, tiếng móng ngựa, tiếng khôi giáp va chạm kèm theo tiếng quát mắng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Ta ló đầu ra ngoài xe, nôn nóng hỏi.
Khi ta vừa mới ló đầu ra, oh tuyệt! Đúng lúc tên đánh xe nhảy ra khỏi chỗ điều khiển, sau đó chạy còn nhanh hơn bay, trong nháy mắt đã nhỏ như hạt bụi ở tít đằng xa.
Tên đánh xe chết tiệt, sau này đừng để ta tìm thấy mi! Nếu không ta nhất định sẽ tóm lấy mi đem tới cho Judge knight, tố cáo mi vì tội cố ý bỏ rơi Sun knight!
Sau khi ta ở đáy lòng “chúc phúc” vị đánh xe kia sớm ngày đi gặp thần Ánh Sáng, xoay đầu nhìn, và cuối cùng đã hiểu tại sao tên đánh xe kia bỏ chạy nhanh như thế. Ở phía trước xe ngựa có ba kỵ sĩ vạm vỡ, thoạt nhìn chẳng mấy thân thiện.
“Đi về!”
Ba kỵ sĩ vốn đang sửng sốt nhìn theo tên đánh xe chạy trốn, nhưng tên cầm đầu rõ ràng là đã thấy qua không ít sóng to gió lớn, thoáng chốc hồi thần lại, thấy ta ló đầu nhìn lén ba người bọn chúng, liền quát lên với ta.
Ta nhíu mày, ta thân là thủ lĩnh của 12 Thánh Kỵ Sĩ, đời này ngoại trừ lão sư của ta, Giáo Hoàng, và con heo ú Quốc Vương không rõ tình hình kia, thì không ai dám quát lên với ta, không ngờ đến hôm nay “Thánh kỵ sĩ xuống pháp trường bị kỵ sĩ bắt nạt” thực sự có thể xảy ra. Ba tên kỵ sĩ thấp kém này cũng dám quát lên với ta, các ngươi cẩn thận một chút cho ta! (Đây là chơi chữ từ thành ngữ gốc: hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt)
Có tin ta… đi về kêu Judge knight tới đánh các ngươi thành cái đầu heo không!
Này! không được nói ta yếu kém! Bạn cứ thử chảy máu đầy đường coi, để xem ngày hôm sau bạn có thể làm cái gì khác ngoài cùng cái giường tương thân tương ái không!
Mặc dù ta thường nói kiếm thuật của ta rất tệ hại… là “không tốt lắm”, nhưng đó là lấy tiêu chuẩn của 12 Thánh Kỵ sĩ và ông thầy biếи ŧɦái của ta ra so sánh. Nếu đem so với các kỵ sĩ bình thường, kiếm thuật của ta được coi là… coi là… ở mức trung bình!
Tuy nhiên đừng quên ta là một Thánh Kỵ sĩ, ta hi sinh tiền lương của ta thế nhưng không phải là hi sinh suông, sau khi thêm một chút đống thần thuật lộn xộn, năng lực của ta cũng gần như là một kỵ sĩ cấp cao rồi!
Cộng thêm năng lực tự lành biếи ŧɦái đến cực điểm kia của Thánh kỵ sĩ, thực lực chân chính của ta tuyệt đối ở trên kỵ sĩ cấp cao!
Chẳng qua, nói lại một câu, trong thời gian máu đã chảy đầy đường, quên chuyện đấu với một kỵ sĩ cấp cao đi, dù là rút kiếm ra cũng là loại vận động mạnh cần phải cố sức tránh.
Vì thế ta cọ cọ cái mũi và hạ thấp vành mũ áo trùm. Từ chỗ phía sau xe nhảy đến chỗ đánh xe, không quá thành thạo mà vung roi ngựa, điều khiển ngựa mau chóng quay trở lại.
“Coi như ngươi biết điều!” Ba tên kỵ sĩ hình như cũng không muốn gây chuyện, thấy ta ngoan ngoãn quay đầu rời khỏi như thế, bọn chúng không thèm bận tâm tới ta nữa, cưỡi ngựa của mình đi theo hướng ngược lại.
Hướng bọn chúng đi là hướng pháp trường, ta len lén xoay đầu quan sát.
Chờ đến khi khoảng cách giữa chúng và ta đủ xa, ta vung roi một lần nữa để xe ngựa tiếp tục đi phía trước, trong khi đó ta nhảy ra khỏi xe và trốn ở bụi cây bên đường. Miễn là không đi trên đường chính, những tên kỵ sĩ đó hẳn sẽ không phát hiện ra ta.
Ta cực kỳ có hứng thú với hành động rỗi hơi chạy đến pháp trường của những tên kỵ sĩ này, thấp thoáng ngửi thấy mùi âm mưu. Nếu âm mưu này có liên quan tới Death knight ta đang điều tra, vậy thì quá tốt rồi, cho dù không có liên quan, cùng lắm là đi về ném cho Judge điều tra là được, tóm lại, cứ tra xét trước rồi tính.
Sợ vuột mất thời cơ phá hoại một âm mưu, cho nên ta không dùng bước pháp chậm như rùa hành tiến, mà gia tăng tốc độ, nhẹ nhàng nhanh chóng nhảy tới nhảy lui trong rừng, mặc dù có loại dự cảm thương thế của ta có thể sẽ tái phát vào ngày mai, chẳng qua không quan trọng, trong 12 Thánh kỵ sĩ khả năng tự lành của ta nếu nói đứng thứ hai, vậy không có ai dám tuyên bố mình là nhất.
Cho dù vết thương có nghiêm trọng thế nào đi nữa, chỉ cần nằm nghỉ cả ngày, ta chắc chắn có thể rời giường vào ngày hôm sau, nếu cho ta nằm đủ ba ngày, cho dù thương thế của ta nặng tới mức ruột ở bên ngoài tản bộ, tim đình công, phổi ngừng tiếp khí, ta vẫn có thể thức dậy ăn bữa sáng và đắp mặt nạ như thường.
Tuy nhiên vết thương lành nhanh chóng cũng có chỗ xấu, kể từ khi lão Giáo Hoàng chết tiệt đó phát hiện, thời gian nghỉ bệnh của ta luôn bị ngắn hơn so với người khác…
Sau khi chửi rủa lão già Giáo Hoàng kia một hồi, ta nhìn thấy bức tường thấp bằng đất bên ngoài pháp trường. Pháp trường là một cái sân hình tròn thật lớn, xung quanh chỉ có vách tường thấp bé bằng đất, trung gian thì là một cái quảng trường, công cụ hành hình bên trong cũng khá sơ sài, chỉ là ba cái đài gỗ, trung gian đài buông xuống một sợi thừng, chỗ thấp nhất của dây thừng là một cái vòng thừng đơn giản, đơn giản nhưng chết người.
Cái pháp trường này là cái lâu đời nhất trong lịch sử và cũng là cái tồn tàn nhất, những hành vi tội phạm nghiêm trọng hoặc hơi một chút thân phận tội phạm đều sẽ không chuyển đến đây xử hình, bình thường chỉ có những tên cướp thấp kém nhất, có chết hay không cũng chẳng ai quan tâm mới bị gửi đến đây.
Tuy nhiên, tòa Diệp Nha thành này dù sao cũng là thủ đô của Vong Hưởng quốc, huống hồ còn là tổng bộ của tín ngưỡng thần Ánh Sáng chúng ta. Cho nên, trên một con đường có thể có mấy đội kỵ sĩ cảnh bị hoàng gia đang luận bàn hữu nghị, sau đó đi tiếp trên con đường sẽ thấy một vài Thánh kỵ sĩ đang thi thố xem thần thuật của ai mạnh hơn, lại đi tiếp con đường, có thể lại sẽ nhìn thấy mấy tế ti đang truyền giáo.
Kinh khủng nhất chính là, Judge knight trưởng thường có thói quen tuần tra trong thành mỗi ngày với thời gian không cố định. Trong mười năm qua tổng số tội phạm thuộc mọi chủng loại bị bắt là 1056 tên.
Nói xem, ai mà dám ăn trộm hay cướp chứ!
Bởi vì trộm cướp trong thành bị tuyệt tích, cho nên pháp trường này cũng gần như bị bỏ hoang.
Nhưng cũng chính vì dáng vẻ hoang phế này, mới nảy sinh ra mọi loại chuyện mờ ám. Cư nhiên có những xác chết không phải tội phạm bị bổ sung ở đây. Nếu có thi thể chứng tỏ có tội ác xảy ra, xem ra thủ đô vẫn không an bình và yên tĩnh như Điện Ánh Sáng và Thánh Điện nghĩ.
Ta cười lạnh một tiếng, chờ ta trở về nói chuyện này cho Judge biết, gương mặt tàn khốc đó của cậu ta nhất định sẽ càng tàn khốc, khốc đến có thể đem cả thủ đô ra chỉnh đốn một phen.
Pháp trường hoang vắng không bóng người, chỉ có ba con ngựa bị cột ở bên cạnh. Có vẻ như ba tên kỵ sĩ kia đã đến trước rồi.
Trên pháp trường mặc dù không có người, nhưng ngôi nhà nhỏ tồi tàn ở bên cạnh có đèn sáng trưng, thấp thoáng mấy bóng người lộ ra ở cửa sổ.
Ta tự gia tăng cho chính mình hai thần thuật phụ trợ, một cái là Thánh quang hộ thể tăng lực kháng kích, và Thần dực thuật gia tăng tốc độ, Sau đó ta tránh ra khỏi góc độ có thể bị nhìn thấy từ người bên trong cửa sổ, chậm rãi tiến gần ngôi nhà.
“…cái thi thế đó đâu?” Một giọng nói khá hung tợn truyền ra từ ngôi nhà nhỏ.
“Thưa ngài…ở đây có rất nhiều…nhiều…là cái nào?” Âm thanh này có phần hơi già nua và yếu ớt, mặc dù ta rất cố gắng nghe, nhưng vẫn bỏ sót không ít từ.
Lúc này, ta dừng chân lại, trốn ở phía sau mấy cây đại thụ cạnh ngôi nhà nhỏ, không đến gần nữa, bên trong dù sao là có ba tên kỵ sĩ, mà tình trạng bây giờ của ta lại không tốt lắm, ngay cả tình trạng hai cái thần thuật trên người cũng chập chờn lúc mạnh lúc yếu. Nếu cứ đến gần, khó đảm bảo rằng sẽ không bị chúng phát hiện.
“…cái có mắt màu lam.” Giọng nói của tên kỵ sĩ có dấu hiệu đang kìm nén sự phẫn nộ.
Giọng nói già nua yếu ớt kia như khóc nói: “Thưa ngài, tôi thế nhưng sẽ không đi lật mí mắt người chết à!”
“Tóc màu vàng, không, gần như màu nâu, khoảng 23 tuổi, khuôn mặt khá anh tuấn.”
Ta nhíu mày, đoạn miêu tả này mơ hồ khiến ta có loại cảm giác bất an, vì cái gì đây?
Mắt màu lam, tóc màu nâu, 23 tuổi… Bằng tuổi với ta à, trẻ như thế đã chết rồi, chắc hẳn death knight kia không cam lòng cũng có điểm này đi.
“Đã chôn rồi…”
“Ngươi dám gạt ta!”
Tiếp đó là một loạt tiếng la hét và tiếng đánh đập hỗn loạn, qua một hồi, cái giọng già nua yếu ớt kia càng thêm yếu ớt nói: “…đã bán cho người khác cách đây hai ngày rồi.”
“Người nào?”
“Một người đàn ông mang theo một cô gái nhỏ.”
Mắt ta lóe qua một tia sáng, đúng là thần Ánh Sáng phù hộ! Không thể tin ta đoán trúng rồi, ba tên kỵ sĩ này thực sự có dính dáng đến Death knight.
Cái gì mà một người đàn ông mang một cô gái nhỏ… lần lượt chính là thi thể nhỏ mang theo thi thể lớn, chắc chắn là Pink và “xác lau dọn” nhà cô ta, sinh vật undead mà cô ta đặc biệt triệu hồi để lau dọn nhà cửa.
“Người đàn ông đó trông như thế nào?” Thanh âm của tên kỵ sĩ nghe lên cực kì phẫn nộ.
Heh! Hỏi sai rồi, hẳn nên hỏi cô gái nhỏ đó có dáng vẻ gì, ta chế giễu.
“Áo trùm kéo rất thấp… tôi cũng không biết…”
“Đồ óc heo!”
“Gϊếŧ hắn đi, để hắn khỏi bại lộ thân phận của chúng ta.”
“Xin tha mạng!” Âm thanh già nua yếu ớt đột nhiên trở nên bén nhọn.
Sắc mặt ta trầm xuống, thân là Sun knight, hình như không nên thờ ơ với loại tình huống gϊếŧ người diệt khẩu này.
Nhưng trong tình trạng hiện tại của ta, nếu phóng vào, biết đâu chỉ có kết cục bị thuận đường diệt khẩu.
Rốt cuộc có nên cứu hay không đây…
“Đừng đánh! Đừng đánh nữa!” Bên trong truyền tới âm thanh thút thít, nhưng đối phương rõ ràng hoàn toàn không quan tâm, âm thanh đấm đá vẫn không ngừng truyền ra.
Đồ khốn! Ta cũng đã miên man suy nghĩ lâu như thế, các ngươi lại vẫn chưa gϊếŧ hắn, một kiếm chém xuống là được rồi, làm gì phải dùng tay chân đánh người? Chẳng lẽ không biết, kẻ xấu nếu lề mề câu giờ, thì sẽ có một chiến sĩ công lý nhiều chuyện nhảy ra xen vào sao?
Nhất là cái chiến sĩ công lý không thể không làm này còn là ta!
Sau khi cúi đầu nhìn thánh quang hộ thể và thần dực thuật trên người vẫn còn, ta từ cửa sổ ta len lén nhìn vào bên trong, có hai tên kỵ sĩ đang đấm đá, chỉ có một tên kỵ sĩ sắc mặt lạnh lùng đứng bên cạnh, căn cứ lý luận “tên cầm đầu bình thường động khẩu không động thủ” của ta, gã này chắc chắn là tên cầm đầu rồi.
Ta nhỏ giọng đọc ma pháp chú ngữ. Mặc dù ta là một Thánh kỵ sĩ, nhưng rõ ràng ta có năng khiếu tuyệt vời của một tế ti, đồng thời còn có tư chất của một ma pháp sư thiên tài, tóm lại, ta làm cái gì cũng mạnh hơn làm kỵ sĩ, ôi ôi!
Lão sư của ta thường ngửa mặt lên trời than: “Vì sao con chỉ là vô tình liếc thấy một ma pháp sư đang dùng tê liệt thuật, sau đó liền có thể bắt chước làm ra lại y chang, mà ta cố gắng như thế làm mẫu chiêu kiếm cơ bản để chỉ dạy con, con lại sau khi nhìn hết hai mươi mấy lần vẫn không làm ra được đây?”
Để tránh những phiền phức không cần thiết, chẳng hạn như bị người nói nghề nghiệp không hẳn hoi, ta bình thường không sử dụng ma pháp trước mặt người khác, chẳng qua bây giờ là tình huống đặc biệt, với lại ta cũng không có ý định bộc lộ thân phận…
“Tê liệt thuật!”
Ta dùng tê liệt thuật lên người tên kỵ sĩ cầm đầu, đồng thời phi thân đạp vỡ cửa sổ, sau đó một cước đá vào cổ tên kỵ sĩ đó, hắn không kịp rên một tiếng đã nằm xuống, không phải ta muốn nói, nhưng tư chất làm thích khách của ta cũng cực kỳ tốt… ahem! Không nói nữa, hai tên kỵ sĩ kia đã cầm kiếm chém tới rồi.
Trong lúc ta đá ngã tên kỵ sĩ cầm đầu, thuận tay ta rút ra bội kiếm của hắn. Dù sao ta là muốn giấu thân phận, chung quy không thể đem Thái Dương thần kiếm sáng chói rút ra để tác chiến, vì như thế chỉ có người mù mới không biết ta là Sun knight.
Ta vừa tránh công kích của hai tên kỵ sĩ, vừa thấp giọng đọc một câu chú ngữ khác, tay trái vung ra, một cái du nị thuật có thể khiến cho mặt đất trơn trượt liền được ném ra, một tên kỵ sĩ ngã ngay tại chỗ, ta nhanh chóng tiến lên bổ thêm một cước lên chân hắn, đạp gãy cẳng chân của hắn.
Một kỵ sĩ với cái chân gãy thường không nguy hiểm bằng một tế ti, dù sao bọn chúng chỉ là một số hộp sắt mặc khôi giáp chạy lung tung khắp nơi, để chống đỡ khôi giáp nặng nề đòi hỏi công phu hạ bàn bền vững, cho nên một khi chân gãy, ngay cả đứng lên cũng rất khó khăn.
“Ma pháp kiếm sĩ!” Một tên kỵ sĩ khác mặt biến sắc kêu lên.
Ma pháp kiếm sĩ? Ta đảo cặp mắt trắng dã, cho xin đi, ta chỉ là một Thánh Kỵ sĩ vô tình học được ma pháp cơ bản thôi, ta không phải loại nghề nghiệp không hẳn hoi vừa học ma pháp vừa học kiếm thuật kia đâu.
Chẳng qua đánh bại mấy tên kỵ sĩ một cách đơn giản như thế, trái lại khiến ta tràn đầy tự tin, xem ra ba tên này cũng chưa đạt tới kỵ sĩ cấp cao, vậy thì dễ đối phó hơn nhiều.
Trước mắt tên kỵ sĩ tưởng nhầm ta là ma pháp kiếm sĩ kia hiển nhiên rất kiêng dè, không làm sao dám tiếp cận ta.
Ta có lẽ có thể hiểu được tâm tình của hắn, dù sao ma pháp kiếm sĩ mặc dù là loại nghề nghiệp rất quái dị, hoặc là rất mạnh hoặc là rất yếu, nhưng khi ta vừa xuất hiện đã đạp ngã tên mạnh nhất trong số chúng, và trong nháy mắt đã hạ tên thứ hai. Trong tâm trí hắn, ta có lẽ thuộc loại mạnh đi.
Đột nhiên, phía sau cảm giác thấy một luồng khí thế cường đại, ta xoay mạnh người đối diện phía sau, quả nhiên nhìn thấy cái gã đầu tiên bị ta đạp ngã đang chầm chậm đứng lên. Khuôn mặt nổi đầy sấm sét, tệ hơn nữa trên người hắn tuôn ra một dòng khí lờ mờ, đó là đấu khí, chỉ có những kỵ sĩ cấp cao trở lên mới có đấu khí.
“Đồ vô sỉ đánh lén phía sau!” Tên kỵ sĩ rống lên, định rút kiếm nhưng lại phát hiện kiếm đã bị ta rút đi, lập tức nổi giận đến nỗi sắc mặt đỏ bừng.
Thì ra gã này lại là kỵ sĩ cấp cao, hèn gì hắn chỉ mặc khôi giáp loại nhẹ, không giống hai tên kia mặc khôi giáp nặng.
“Đấu khí” cái thứ này giống như là túi khí vây ở trên người, hiệu quả tốt hơn nhiều so với khôi giáp, chẳng những có thể chống đỡ công kích, đồng thời có lực giảm xóc mà khôi giáp không có, càng quan trọng hơn là, bởi vì không có trọng lượng của khôi giáp, cho nên sẽ không làm giảm tốc độ của mình, có thể nói là thứ tốt vừa tiện cho công kích và bảo vệ tính mạng!
Tuy nhiên, thứ tốt này không phải ai ai cũng luyện ra được, có thể thấy được chuyện này từ việc kỵ sĩ một khi luyện ra đấu khí, lập tức có thể xin thăng cấp thành kỵ sĩ cấp cao.
Nhớ lại lúc đó, để giúp ta luyện ra đấu khí, lão sư ta đã nếm đủ khó khăn gian khổ, dùng sạch mỗi một loại phương pháp nghĩ ra trong đầu. Mỗi ngày, bình quân ông đều phát động đấu khí hai mươi mấy lần để ta thể nghiệm phương pháp phát động đấu khí…Cuối cùng, ta vẫn không học được đấu khí, trái lại khi ta dùng đuôi mắt để ghi chép nữ tế ti xinh đẹp, vô tình học được thần thuật phụ trợ mà những tế ti cấp cao chuyên dùng —- Thánh quang hộ thể, suýt nữa khiến cho lão sư ta tức chết.
Mãi cho đến khi ta tiếp nhận vị trí của thầy ta, trở thành Sun knight, mới một lần ở trong nhiệm vụ mà gần như suýt gϊếŧ chết ta, hiểu được cách phát động đấu khí.
Tuy nhiên ta vẫn thích sử dụng thánh quang hộ thể thay vì đấu khí, bởi vì ta dễ dàng dùng Thánh quang hộ thể, nhưng đấu khí thì trung bình phát động ba lần thì thất bại một lần, hơn nữa đấu khí của ta yếu đến đau lòng, bình quân ba nhát liền sẽ bị chém vỡ, cho nên thực sự không dám đem cái mạng nhỏ của mình giao phó cho cái đấu khí đáng thất vọng.
Ta lén nhìn đấu khí của tên kỹ sĩ cấp cao kia, dòng khí chảy đều với độ dày thích hợp, xem ra đấu khí của hắn không tệ như của ta, muốn phá vỡ lớp đấu khí đó e rằng không phải chuyện dễ dàng.
“Du nị thuật!” Ta thuận tay ném thêm một cái.
Nhưng tên kỵ sĩ cấp cao kia mặc chính là khôi giáp nhẹ, sức nặng trên người hắn và chút ít dầu mỡ trên đất hiển nhiên không đủ để hắn té chổng vó lên trời, trái lại còn chọc giận hắn, hắn rống lên “Đồ hèn hạ”, sau đó tiện tay tóm lấy cái bàn bên cạnh, một hơi ném thẳng về phía ta.
Có lẽ hắn cho rằng ta sẽ đối mặt nghênh tiếp, phong độ mà một kiếm chém vỡ cái bàn, sau đó sẽ có một trận đấu kinh thiên động địa giữa kỵ sĩ vs ma pháp kiếm sĩ!
Chẳng qua… ta né! Cộng thêm một cái “yên vụ thuật”, để tạo ra một trận khói mù mịt, khiến cho kẻ địch nhìn không rõ xung quanh.
Sau đó ta một phát quơ lấy lão già đã bị đánh te tua trên mặt đất, nhảy ra sổ, sau đó làm một hơi phóng đến bên cạnh ba con ngựa, một kiếm chém đứt dây cột ngựa, vừa lại lần lượt chọc kiếm vào mông hai con ngựa, hai con ngựa nhất thời hí lên bỏ chạy, sau đó ta xách theo lão già nhảy lên con ngựa thứ ba, dùng sức kéo dây cương.
Lúc này, một thanh kiếm tỏa ra khí thế mãnh liệt xuyên qua phá vỡ cửa sổ, sau đó lao vùn vụt về phía ta.
Nếu ta tránh thanh kiếm này, thế nào cũng bị ngã ngựa, một khi ngã ngựa, chắc chắn sẽ bị những kỵ sĩ phía sau đuổi theo, vậy sự tình liền không hay rồi.
Bởi vì trong tình trạng hiện tại của ta, ngay cả Thánh quang hộ thể cũng chỉ giống như cái l*иg bảo vệ làm bằng giấy, hoàn toàn vô lực cùng người khác đánh đấu, nhất là đối phương còn là một kỵ sĩ cấp cao.
Đành phải cố đương đầu rồi!
Thánh quang hộ thể cộng với Thần thuật Ánh Sáng hẳn có thể đương đầu đi…
Tsssshhh… thanh kiếm đó lại giống như xuyên thấu qua hai lớp giấy mà phá vỡ l*иg bảo hộ của ta, ta biến sắc, đúng lúc kịp nghiêng thân thể, thanh kiếm đó mới không có xuyên tim mà ra, chỉ là từ vai bên phải cứa qua, vai của ta lập tức phun ra một suối máu.
Rất may chính là, kiếm không có làm tổn thương con ngựa, cho nên nó vẫn tận lực chạy về phía trước, gia tăng khoảng cách giữa ta và những tên kỵ sĩ đằng sau.
Ta vừa sử dụng trì dũ thuật để ổn định vết thương, vừa tự hỏi, tên kỵ sĩ này rất mạnh…Cho dù tình trạng của ta vẫn tốt, chỉ sợ cũng không có được lợi thế, cú đầu tiên chỉ là đúng lúc thừa dịp hắn không chú ý, vừa lại phối hợp ma pháp, cho nên mới có thể thuận lợi đánh ngã hắn.
Kỵ sĩ mạnh như thế, hơn nữa hắn vừa mới luôn miệng mắng “đồ vô sỉ” với “đồ hèn hạ”, hắn sợ rằng không phải kỵ sĩ bình thường, có thể hắn có xuất thân quý tộc, nên mới chú trọng cái loại đức tính tốt quang minh chính đại này.
Tuy nhiên nghĩ lại nó, một kỵ sĩ chú trọng quang minh chính đại lại đi tới pháp trường bỏ xác… Nghĩ như thế nào cũng thấy có vấn đề!
Trừ khi hắn làm theo lệnh chủ nhân mà hắn đang phục vụ, đó sẽ lại là một chuyện khác…Urgh!
Đột nhiên bị một cơn chóng mặt hoa mắt, ta dùng sức lắc lắc đầu. Cúi đầu nhìn, vết thương ở vai mới được xử lý xong lại bắt đầu chảy máu, cũng phải, ở trên con ngựa nhấp nhô này, cho dù miệng vết thương có đóng vẩy, cũng sẽ lập tức nứt ra.
Tốt hơn hết là nhanh chóng trở về Thần Điện mới có thể toàn lực trị liệu vết thương, ta dứt khoát xé một dải áo trùm, quấn đại hai vòng ở trên vai, sau đó dốc toàn lực cưỡi ngựa trở về thành.
Sau khi phóng ngựa đến cổng thành, thuận tay đem lão già ném xuống ngựa, bổ cho hắn cái trì dũ thuật, trầm giọng nói với hắn: “Không muốn chết thì mau chóng rời khỏi đây, đi xa nhất có thể, có nghe không.”
Lão già sau khi tiếp nhận trì dũ thuật của ta, rõ ràng khỏe hơn rất nhiều, hắn sợ hãi gật đầu, sau đó khập khiễng đi khỏi.
Ta cũng nhảy xuống ngựa, con ngựa này là của đám kỵ sĩ đó, ta thế nhưng không dám cưỡi nó trở về Thần Điện, nếu sự việc sau này bị truy ra, sẽ rất có nhiều chuyện phiền phức. Hơn nữa vai của ta đã nhuộm đỏ máu, muốn cưỡi ở trên ngựa, vậy cũng quá nổi bật. Sợ rằng sẽ bị đội cảnh bị, hay thậm chí là những Thánh kỵ sĩ nhà mình chú ý.
Ta lấy tay bịt vết thương, chậm rãi bước vào trong thành, sĩ binh ở cửa thành nhíu mày nhìn ta mấy cái, nhưng vẫn không ngăn cản ta vào thành. Có lẽ cũng từng đã nhìn thấy nhiều mạo hiểm giả toàn thân đều te tua, huống hồ bên trong còn có đội cảnh bị và Thánh kỵ sĩ, gã dám ở thủ đô làm loạn có lẽ cũng không có nhiều lắm đi.
Thực sự đã mất máu quá nhiều rồi, ta yếu ớt đến không thể không khôi phục bước đi kiểu rùa.
Mặc dù ta không gây chuyện, nhưng vẫn có một đội cảnh bị nhìn ta chằm chằm, có lẽ là do một nửa cái áo trùm dính đầy máu hiện tại làm cho người khác rất sợ hãi, bọn họ cũng có thể sợ ta đột nhiên gây rối hay tệ hơn nữa, trực tiếp đổ xuống đất và chết.
Nhìn thấy mấy kỵ sĩ đội cảnh bị càng ép đến gần, ta đi về phía cạnh bên đường, nơi có ba gã Thánh kỵ sĩ của Thánh điện đang trò chuyện.
Ta đến gần ba người đó, vươn một tay với Thánh kỵ sĩ đang xoay lưng về phía ta, hành động này rõ ràng khiến cho đội cảnh bị và hai vị Thánh kỵ sĩ khác mà đã phát hiện cử chỉ của ta trở nên khẩn trương, bọn họ cùng nhau đem tên thánh kỵ sĩ kia kéo lại…
Ta vốn định vỗ vỗ vai của cái Thánh kỵ sĩ kia, nhưng rõ ràng hiện tại vỗ không tới rồi.
“Nguyện thần Ánh Sáng chúc phúc các cậu, những anh em của ta.” Ta cao giọng nói, nhưng khi nói xong mới phát hiện giọng nói của mình không vang dội như ta tưởng, ngược lại nghe yếu bất thường.
“Anh là vị nào?” Mấy Thánh kỵ sĩ khó hiểu nhìn ta, vừa nhìn thấy máu tươi trên người ta, không khỏi nhíu mày.
Ta kéo áo choàng một chút làm cho bọn họ có thể nhìn thấy khuôn mặt của ta, và cười nói: “Nhận ra ta chứ?”
Ba Thánh kỵ sĩ mở to mắt khi vừa nhìn thấy khuôn mặt ta, trong đó tên trẻ nhất lắp ba lắp bắp nói: “Ngài, ngài là Su..”
“Suỵt!” Ta ấn ngón trỏ lên môi, nháy mắt tinh nghịch, trên mặt vẫn mang nụ cười nhẹ… Mặc dù ta thực sự mẹ nó muốn xỉu luôn cho xong, nhưng ta vẫn phải cố gắng bảo trì hình tượng Sun knight của ta!
Sắc mặt ba Thánh kỵ sĩ giờ phút này đã ngàn biến vạn hóa, khi vừa phát hiện ta là Sun knight, cho nên hình như muốn hành lễ, nhưng lại nhớ tới ta hình như không muốn bộc lộ thân phận vì thế vừa lại không dám hành lễ, tiếp theo ánh mắt bọn họ lướt đến trên người ta, sau khi nhìn thấy máu đầy người ta, sắc mặt đại biến, sau đó không biết bọn họ nghĩ đến cái gì, sắc mặt rất là tái nhợt.
Thật thú vị…
“Ta cần hộ tống, các cậu có nguyện ý bỏ chút thời gian hộ tống ta trở về Thánh điện không?”
Lời nói của ta so với bình thường giản lược hơn rất nhiều, cái gì mà dưới chú thị của thần Ánh Sáng, hay tình cảm như anh em của các Thánh kỵ sĩ gì gì đó đều lược bớt, bây giờ ta chỉ muốn quay về Thánh điện và ngủ như một khúc gỗ.
“Mặt khác, đội cảnh bị hình như có chút hiểu lầm với ta, xin phiền các cậu giúp ta giải thích một phen, nhưng xin đừng bộc lộ thân phận chân thực của ta.”
Ba Thánh kỵ sĩ cảnh giác sợ hãi gật đầu, một Thánh kỵ sĩ đi đến chỗ đội cảnh bị giải thích, mặc dù không biết hắn bịa ra cái gì, nhưng sau đó đội cảnh bị chỉ gật gật đầu rồi rời khỏi.
Tên Thánh kỵ sĩ trẻ tuổi nhất trước mặt ta thì có chút căng thẳng hỏi: “Ngài, ngài có muốn trị thương trước không? Tôi biết một chút trì dũ thuật… A” Nói được một nửa, hắn hình như nhớ đến cái gì đó, lại dừng lại.
Ta cười nói: “Như vậy làm phiền cậu rồi.”
Vừa nói những lời này ra, ba thánh kỵ sĩ nhìn ta không dám tin, ta đại khái có thể hiểu được sự kinh ngạc của bọn họ, dù sao ta là Sun knight nổi tiếng nhờ thần thuật lợi hại, lại còn cần người khác giúp dùng trì dũ thuật. Đây vốn là chuyện không thể tưởng…
Ba thánh kỵ sĩ cũng biết không nên nói quá nhiều, chỉ có tên thánh kỵ sĩ vừa mới hỏi kia sử dụng trì dũ thuật không mấy thành thạo giúp ta liệu thương. Sau đó cả ba hộ tống ta trở lại Thần điện.
Có ba thánh kỵ sĩ hộ tống, ta nhanh chóng tới được Thánh điện. Sau khi nói vài câu cảm ơn với ba thánh kỵ sĩ, ta tự mình bước lên bậc thang của Thánh Điện.
“Su-… Ngài không sao chứ?” Thánh kỵ sĩ trẻ nhất có chút lo lắng nói.
Thân thể ta lung lay hai cái mặc dù không thể thấy, quay đầu đối vào bọn họ nở nụ cười xán lạn nhất nói: “Ta không sao, xin đừng lo lắng.”
Nhưng không biết vì cái gì, ba gã Thánh kỵ sĩ đầu tiên là giật mình, sau đó lại lộ ra thần sắc càng lo lắng.
Khi tới cửa của Thánh Điện, ta kéo mũ áo trùm xuống, Thánh kỵ sĩ thủ vệ cửa ngay lập tức hành lễ với ta, ta thuận lợi tiến vào Thánh Điện, sau đó thẳng hướng phòng ta mà đi, sắp đến rồi, giường của ta ơi…
“Sun!”
Nghe tiếng gọi ta, ta không thể không dừng lại, còn chưa kịp xoay lại đã bị người khác kéo đi, mà ta bây giờ ngay cả sức nói chuyện cũng không có, chỉ đành bị người đó kéo đi.
“Cậu đã làm cái gì vậy? Sao trên người nhiều máu như thế, là máu của kẻ địch à? Có phải là đã đánh bọn chúng đến răng rơi đầy đất, ha!”
Người có cái đầu tóc đỏ rực lửa, giọng nói to, cùng với thân hình cao lớn, nói chuyện cũng hết sức thẳng thắn, sức lực càng là lớn đến kinh người, cả người ta gần như là bị một tay cậu ta kéo đi.
Người này chính là Blaze knight của 12 Thánh Kỵ sĩ, tính cách giống như lửa, thẳng thắn mà nóng tính, cậu ta với ta, Storm và Leaf giống nhau, đều thuộc phái người tốt ấm áp trong 12 thánh kỵ sĩ trưởng.
Làm ơn để ta đi… Blaze! Ta rất muốn khóc đây, ta sắp xỉu rồi!
“Đúng rồi, quên nói tôi muốn tìm cậu làm cái gì.”
Blaze ngay cả quay lại liếc ta lấy một cái cũng không có, chỉ tiếp tục kéo ta về phía trước, ta thấy thánh kỵ sĩ đi hai bên đường vừa nhìn thấy ta, liền giật mình rồi làm rơi tất cả văn kiện, ly tách thậm chí cả kiếm đang cầm trên tay xuống đất, ta nghĩ sắc mặt hiện tại của ta cực kỳ đáng sợ, vốn là yếu ớt đến đáng sợ.
Nếu cứ như vậy, hình tượng Sun knight của ta nhất định sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, ta dùng một chút sức lực cuối cùng, đem mũ áo trùm kéo lên.
“Ice gục xuống rồi, thanh kiếm của death knight ngày hôm đó có một chút cổ quái. Bọn họ hình như nói đó là Tử cái gì kiếm, bị đâm trúng sẽ bị tử vong chi khí nhập vào người, kể cả lão Giáo Hoàng kia cũng chỉ có thể miễn cưỡng áp xuống tử khí, bọn họ nói chỉ có cậu mới có biện pháp giải trừ cái gì khí kia.”
Tử vong chi khí? Hèn gì! Khó trách ta vẫn còn yếu như vậy dù cho có lực khôi phục siêu cường, sợ rằng thanh kiếm đó có một số nguồn gốc bất thường, càng không may nó lại được nắm trong tay của một Death knight, so với càng không may còn càng không may chính là, ta bị hoài nghi là đầu sỏ chế tạo ra tên death knight đó, cho nên phải chịu trách nhiệm tìm ra chân tướng.
Blaze kéo ta tới dãy phòng của nhóm tàn khốc lạnh lùng ở, dùng một chân đạp mở cửa phòng của Ice. Sau đó la lên: “Tôi tìm được Sun rồi, bây giờ làm thế nào mới có thể cứu cái gã lạnh như băng này!”
Tình huống trong phòng cũng không nghiêm trọng như ta nghĩ, mặc dù Ice knight đang nằm trên giường, nhưng cậu ta vẫn tỉnh táo, trên tay còn cầm một cuốn sách và đang đọc nó, một vài tế ti cấp cao thì đứng ở bên cạnh đang bàn bạc phải làm sao trị thương.
Judge cũng đang ngồi bên giường của Ice phê sửa văn kiện. Mặc dù cậu ta đến đây để chăm sóc Ice, nhưng cũng không quên công việc.
Tế ti cấp cao bên cạnh lộ vẻ mặt mừng rỡ nói: “Chỉ cần nhỏ máu thần thánh của Sun knight, thứ máu trường kỳ nhận được chúc phúc của thần Ánh Sáng, lên vết thương của Ice knight trưởng, phối hợp với thuật tịnh hóa của chúng tôi, đã có thể hoàn toàn xua đuổi tử vong chi khí ra, sau đó để cho Ice knight trưởng tĩnh dưỡng mấy ngày là không sao nữa.”
Vậy có thể để cho ta tĩnh dưỡng mấy ngày trước? Cho dù nhìn thế nào ta cũng cảm thấy tình huống của ta nghiêm trọng hơn của Ice rất nhiều…
Urgh! Trên tay đột nhiên đau xót, máu từ đó phun ra giống như đài phun nước.
“Thế thì đơn giản thôi, dù sao Sun cứ như một con gián đập không chết, chảy một, hai xô máu cũng không hề gì.” Blaze một tay túm lấy bả vai của ta, tay kia nâng tay của ta lên, vẩy lung tung lên đầu của Ice, phun đến cả người Ice đều là máu của ta, thần sắc trên mặt cũng càng lạnh băng.
Thấy tình huống đó mấy tế ti cấp cao cũng vội vã tiến lên thi triển tịnh hóa thuật, chỉ là tịnh hóa thuật này toàn bộ đều trao cho Ice ở trên giường… Này này! Mọi người có phải đã hoàn toàn quên rằng ngày hôm qua ta cũng bị chém không hả? Hơn nữa vết chém của ta còn sâu hơn Ice nhiều, chia cho ta một tí thuật tịnh hóa đi!
Nhìn đống thuật tịnh hóa này ta muốn khóc mà không được, mặc dù trong miệng muốn hét lên, nhưng chỉ có một tiếng khàn khàn phát ra khỏi miệng.
“Sun knight trưởng, cậu…” Judge hình như có chút phát giác ta có gì đó không ổn, cậu ta đột nhiên ngẩng đầu lên, nhưng mặt lại lộ vẻ do dự không tiếp tục nói nữa.
Ta có thể hiểu tại sao Judge do dự. Dù sao hai người chúng ta là Sun knight và Judge knight là những người tuyệt đối không có khả năng đối xử hòa hợp với nhau. Trạng thái chân thực trong riêng tư thì không sao cả, nhưng ở trước mặt những tế ti này và Blaze, sợ rằng không thích hợp để cậu ta chủ động quan tâm ta. Hơn nữa lấy lực khôi phục như con gián trước giờ của ta, có lẽ không ai tin rằng ta thực sự có thể chết…
Trong lúc tế ti phóng tịnh hóa thuật cho Ice, ý thức của ta dần dần mơ hồ, làm ơn đi! Ai cũng được, có thể phát hiện ra chuyện ta sắp đi gặp thần Ánh Sáng không…
Trong khoảng khắc cuối cùng trước khi ta hôn mê, đuôi mắt hình như liếc thấy Judge một phát kéo tay của Blaze ra, ôm lấy ta, một mạch kéo mũ áo trùm ta ra, cậu ta vừa nhìn thấy mặt của ta liền hít mạnh một hơi, sau đó quay đầu gào to lên với các tế ti, nhưng cụ thể gào lên cái gì, ta cũng không còn có thể nghe thấy nữa rồi.
Hô hô, còn có Ice cũng từ trên giường nhảy lên, trên mặt của cái tên lạnh như băng này lại có thể có biểu tình kinh hoảng, quá khó tin rồi, ngược lại người luôn có vẻ mặt khoa trương như Blaze, bộ dạng đơ ra như con gà gỗ.
Mặc kệ tất cả!
Tiếp theo dù là sống hay chết, thế nào cũng không liên quan đến chuyện của ta, ta bây giờ chỉ muốn ngủ… Nhắm lại mắt,
A! Thật là thoải mái, chúc ngủ ngon, mọi người.