Mệnh Kỵ Sĩ

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch: Tùng Phong Ở vương quốc Forgotten Snound có một tòa thần điện ánh sáng. Trong tòa thần điện này có 12 vị thánh rất mực tài hoa mà niềm mơ ước của mọi đứa trẻ trên đại lục. Khi lên mười các ứng v …
Xem Thêm

Quyển 2 - Chương 2: Nhiệm vụ mỗi ngày của sun knight #2: “mỉm cười, vẫy tay, tấm biển hình người biết đi của thần điện
Sau khi tụng tán xong, theo thông lệ, Quốc Vương tương lai phải đi du hành một vòng trong thành, Mười Hai Thánh kỵ sĩ thì phải nối đuôi phía sau.

Cho nên, sau khi Storm và Blaze đỡ ta lên ngựa của mình, hai người cũng đều tự lên ngựa của bọn họ, rồi cưỡi phía sau ta, đương nhiên, Leaf và những thánh kỵ sĩ khác ở phái người tốt ấm áp cũng đều cưỡi phía sau ta.

Người duy nhất cưỡi bên cạnh ta là Judge knight, phía sau cậu ta là những Thánh kỵ sĩ của nhóm tàn khốc lạnh lùng

Phía trước chúng ta là Đại Vương Tử điện hạ, cũng chính là Quốc Vương bệ hạ tương lai, hai bên ông ta là hoàng gia kỵ sĩ thân tín nhất của mình, phía sau chính là ta và Judge knight.

Tác dụng của Thần khúc Ánh Sáng mới vừa rồi thật không nhỏ, dân chúng ven đường niềm nở như thể Thần Ánh Sáng đã thật sự giáng xuống, hai bên đường chen chúc đầy người, tiếng reo hò của họ lớn đến nỗi lỗ tai của ta như muốn nổ tung.

Chà chà! Theo ta nhớ, hình như chỉ có lúc cái đoàn kịch nổi tiếng toàn thế giới kia đến đây biểu diễn mấy năm trước, dân chúng mới có cảnh tượng điên cuồng như vậy, còn khi Quốc Vương bệ hạ xuất tuần thì… Không biến thành chợ bán rau quả đã là không tệ rồi.

Nhớ lần trước khi con heo ú kia xuất tuần, đúng vào lúc đến mùa cà chua chín… kết quả là hoàng gia kỵ sĩ theo hắn xuất tuần từ đó về sau không bao giờ ăn cà chua nữa, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn không được lòng kỵ sĩ. Nếu đi theo vị Quốc Vương này xuất tuần mấy lần nữa, chắc sau này cũng không dám ăn rau quả rồi.

Không lâu sau khi cuộc diễu hành bắt đầu, Judge hay dùng đuôi mắt liếc ta vài lần, người bên ngoài thoạt nhìn đại khái tưởng cậu ta đang trừng mắt với ta, chẳng qua, ta biết rõ đó là ánh mắt lo lắng, ta tám phần bởi vì đã quá đói, cho nên sắc mặt tái nhợt như bột mì rồi.

Tư thế cưỡi ngựa của Judge knight thẳng tắp, nhìn không chớp mắt, khí áp xung quanh trầm thấp, một bộ dạng người sống chớ gần người chết cũng đừng tới, nhưng, trong miệng lại nhỏ giọng hỏi ta với vẻ quan tâm: “Vẫn ổn chứ?”

“Không ổn! Tôi rất đói, tôi sắp chết đói rồi, tôi muốn ăn sandwich việt quất, tôi muốn ăn bánh quy mật ong, tôi muốn uống sữa.”

Ta mang mỉm cười vẫy tay với dân chúng, đồng thời trong miệng lầm bầm, dù sao bây giờ ồn ào như thế, bọn họ cũng chả nghe thấy ta nói cái gì, tám phần cho rằng ta đang nói lòng nhân ái của Thần Ánh Sáng gì gì đó.

“…”

Khóe miệng của Judge run lên, như thể sắp phì cười tới nơi rồi, may là công lực giả lạnh lùng mười mấy năm của cậu ta cũng ngang ngửa với công lực giả cười mười mấy năm của ta, cố đè mạnh khóe miệng xuống, thoạt nhìn trái lại là một bộ dạng như đang trong một tâm tình cực kì không tốt, nhưng trong miệng cậu ta thực chất là đang an ủi ta: “Chịu khó một chút, lát nữa là có thể ăn rồi.”

Chịu khó một chút?

Ta suy nghĩ, lấy loại tốc độ chỉ nhanh hơn so với tản bộ hiện giờ, muốn dạo qua cả tòa thành ước chừng cần… cả ngày!

Đùa chắc, vậy ta chắc chắn đi đến nửa chừng đã té thẳng xuống ngựa vì đói rồi!

Sun knight cưỡi ngựa cưỡi đến té ngựa, vậy còn coi là kỵ sĩ sao? Mặc dù kỹ thuật cưỡi ngựa của ta rất tệ… là không có gì đặc biệt!

Nhưng ít nhất không thể té ngựa, nghĩ lúc đầu, lão sư ta đã cảnh cáo ta như thế.

“Con trai, thân là một Thánh kỵ sĩ, kiếm thuật của con học không tốt…

không vấn đề gì! Ít nhất năng lực tự chữa thương của con rất tốt, bị kẻ địch chém vài đao cũng không chết được.”

Năm đó, ta mười ba tuổi, đã theo lão sư của ta học ba năm kiếm thuật,

Mười Hai tiểu Thánh kỵ sĩ khác đều đã thông qua giám định kiếm thuật trung cấp, Judge thì thậm chí từ một năm trước đó đã thông qua giám định cao cấp, chỉ có ta ngay cả thi đến ba lần, nhưng ngay cả sơ cấp cũng không thể thông qua.

“Con trai, thân là một Thánh kỵ sĩ, con học không được đấu khí…

không vấn đề gì! Ít nhất con học được Thánh quang hộ thể mà tế sư chuyên dùng, xét vào khía cạnh hiệu quả, Thánh quang với đấu khí cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu.”

Năm đó, ta mười sáu tuổi, đã theo lão sư của ta học sáu năm, tất cả Mười Hai tiểu Thánh kỵ sĩ đều đã học xong đấu khí, chỉ còn lại ta là không, tiện thể nhắc luôn, Judge đã học được đấu khí từ lúc mười ba tuổi rồi.

“Tuy nhiên, con trai, thân là một Thánh kỵ sĩ, con không thể không biết cưỡi ngựa! Không biết cưỡi ngựa vậy còn gọi là kỵ sĩ sao? Con dứt khoát đi lập một cái đoàn Thánh bộ binh cho rồi!”

Khi đó, Earth đúng lúc từ phía sau ta cưỡi ngựa nhảy qua hàng rào cao nhất, tư thế xuất sắc đến ngay cả ta cũng muốn reo hò.

Bây giờ hồi tưởng lại, có lẽ ta kết oán với Earth từ mười sáu tuổi rồi.

Cuối cùng, lão sư của ta nổi điên lên, xách theo Thái Dương thần kiếm kê ở trên cổ ta nói: “Lên ngựa cho ta, ngươi mà còn dám té ngựa, ta liền đưa ngươi đi gặp thần Ánh Sáng, để ngươi có thể đề nghị với Người sáng lập một đoàn Thánh bộ binh!”

May là, ta sợ đến nỗi thân thể không dám nhúc nhích, hơn nữa con ngựa phía dưới cũng bị cơn thịnh nộ của lão sư ta hù dọa đến không dám động đậy, dưới tình huống cả người lẫn ngựa đều không dám nhúc nhích, cuối cùng ta coi như không bị lão sư ta đưa đến gặp thần Ánh Sáng.

Chẳng qua, bắt đầu từ đó, ta cũng không dám té ngựa… Ít nhất là trước khi chưa chắc chắn trăm phần trăm lão sư ta không nhìn thấy, ta tuyệt đối không dám té ngựa, mà ở tình cảnh như hiện giờ, khó đảm bảo lão sư ta sẽ không ở một góc nào đó xem náo nhiệt, cho nên, nếu ta dám té ngựa, nói không chừng ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ta.

Nhưng nếu cứ đói cả ngày, khó đảm bảo rằng ta thật sự sẽ không đói đến té ngựa, ta vội vàng cầu cứu với Judge: “Judge, cậu có mang theo bánh việt quất không?”

“Không có.”

Judge liếc nhìn ta một cái, có lẽ sắc mặt của ta thật sự rất khó coi rồi, cậu ta lập tức bổ sung: “Đừng lo, Đại Vương Tử điện hạ công sự bận rộn, chỉ bố trí đi trên đường chính, khoảng nửa ngày là có thể du hành xong.”

Sau khi nghe thấy vẫn phải mất nửa ngày, ta trầm mặt xuống… Oh không! Mặt của ta phải tuyệt đối duy trì tươi cười xán lạn.

Hơn nữa tay trái còn phải ưu nhã chầm chậm mà vẫy tay thăm hỏi dân chúng, chỉ là vừa nghe đến phải du hành nửa ngày, ta lập tức điều chỉnh tốc độ phất tay, càng vẫy càng chậm…

“Con trai, bây giờ sẽ dạy con làm thế nào vẫy tay với dân chúng.”

“Lão sư, vẫy tay cũng phải học sao?”

“Con trai, theo tốc độ vẫy tay bình thường của con, vẫy liên tục một phút đồng hồ, tổng cộng phải vẫy bao nhiêu lần đây?”

Một phút sau…

“Lão sư, là tám mươi tám lần.”

“Như vậy, lần trước khi ta du hành cùng Quốc Vương, tổng cộng tốn bao nhiêu thời gian đây?”

“Hình như là ba giờ.”

“Kế tiếp, con trai, hãy làm một bài toán! Nếu như trong một phút con vẫy tay tám mươi tám lần, vẫy trong ba giờ, vậy tổng cộng phải vẫy bao nhiêu lần đây?”

“Mười lăm nghìn tám trăm bốn mươi lần.”

“Con trai, kế tiếp, bây giờ vấn đề giáo dục sức khỏe, nếu như con liên tục vẫy tay mười lăm nghìn tám trăm bốn mươi lần, tay con sẽ biến thành cái dạng gì đây?”

“…Không biết.”

“Cho nên, con trai, bây giờ con muốn theo thầy học làm thế nào dùng một ngàn lần vẫy tay để ứng phó xong một hồi du hành, hay là muốn mỗi đợt du hành trong tương lai phải vẫy tay đủ mười lăm nghìn tám trăm bốn mươi lần đây?”

“Lão sư! Xin ngài nhất định phải dạy con làm thế nào vẫy tay!”

Thời gian du hành càng dài, tốc độ vẫy tay phải càng chậm, biên độ đong đưa tay cũng phải càng lớn, đồng thời trạng thái tay buông xuống phải tự nhiên, chỉ dùng khuỷu tay để chuyển động cẳng tay, sao cho lực sử dụng nhỏ nhất và số lần vẫy tay ít nhất, từ đó, đảm bảo cho dù vẫy tay hết một hồi du hành, buổi tối có thể chơi mười tám vòng mạt chược với ôm người đẹp… Không, không! Là luyện kiếm và sửa công văn như thường!

Đây, chính là kỹ thuật vẫy tay lão sư của ta dạy cho ta!

Mặc dù lão sư của ta đã đem kỹ thuật vẫy tay truyền hết cho ta, nhưng, lần này ta vẫn gặp phải khó khăn, Judge vừa mới nói phải du hành nửa ngày, nửa ngày của cậu ta ước chừng là năm giờ, nếu muốn khống chế số lần vẫy tay ở một ngàn lần, vậy ta mỗi giờ chỉ có thể vẫy hai trăm lần, một phút chỉ có thể vẫy 3.33 lần, khác nào ta cần hai mươi giây để một lần vẫy tay!

Tốc, tốc độ vẫy tay thế này cũng hơi quá chậm rồi đi, tốc độ chậm như thế, có thể sẽ có người cho rằng tay ta bị chuột rút không hả?

Trong khi ta đang dự tính nên làm gì, phía sau lại truyền đến giọng nói của Storm: “Sun, có thể trò chuyện với tôi một chút không?”

“Người anh em Storm, không biết cậu muốn nói về lòng khoan dung của thần Ánh Sáng hay lòng từ ái của thần Ánh Sáng?”

Đương nhiên được! Ta đang muốn tìm đại người nào trò chuyện, để tiêu một chút thời gian, khiến cho tốc độ vẫy tay về sau của ta có thể tăng lên một tí, chỉ là không ngờ Storm lại đề nghị muốn trò chuyện với ta trước.

Chẳng qua, Storm chủ động tìm ta trò chuyện thực sự là một chuyện rất kỳ quái, cậu ta luôn nói, trò chuyện với ta trong một phút mức độ mệt mỏi tương đương với nháy mắt một trăm lần, chỉ cần trò chuyện mười phút, thì buổi tối ngày hôm đó cậu ta ngủ đặc biệt ngon, bởi vì thật sự quá mệt mỏi.

“Không cần đặc biệt tìm đề tài, nói đại cái gì cũng được, tôi chỉ muốn làm bộ trò chuyện mà thôi.”

Storm vội vàng giải thích sau khi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của ta, bổ sung thêm: “Cậu biết đó, bây giờ trên một con đường có hàng trăm phụ nữ, mà du hành ít nhất phải qua mười mấy con đường, nếu tôi phải nháy mắt với mỗi người phụ nữ một cái, vậy sau khi du hành kết thúc, cho dù tôi không mù thì cũng sẽ không có kết cục gì tốt, cho nên, lão sư của tôi dạy tôi kỹ thuật dùng một ngàn cái nháy mắt để ứng phó hết một hồi du hành!”

“…” Những lời này làm sao nghe lên hình như quen quá vậy?

Lúc này, Storm quay qua cười thanh lịch với phụ nữ hai bên đường, khiến cho bọn họ hét toáng lên một hồi, sau đó cậu ta phóng ngựa đến bên cạnh ta, bắt đầu cùng ta “trò chuyện”.

“Lão sư của tôi nói, không biết làm sao, phụ nữ luôn thích nhìn hai anh chàng đẹp trai đứng gần nhau, mà những Sun knight trước đây cho dù không phải là người cực kì đẹp trai, ít nhất cũng sẽ là gã đẹp trai bình thường, cho nên tìm Sun knight trò chuyện là chuẩn không sai, đừng nói chỉ cần một ngàn cái nháy mắt, cho dù tôi suốt buổi du hành đều không nháy mắt, chỉ cần thỉnh thoảng vỗ vỗ vào vai của cậu hoặc đem những sợi tóc tán loạn của cậu vén về chỗ cũ, đã đủ cho phụ nữ la hét ngất xỉu.”

Nghe như thế, toàn thân ta cứng đờ, cẳng chân vô thức đá về phía bụng ngựa một cái, ngựa của ta lập tức nhảy sang một bên một cách duyên dáng. Trong khoảng khắc đó, ta cảm thấy ta với ngựa của ta chừng như đạt tới cảnh giới người ngựa hợp nhất, ta truyền đạt đầy đủ nỗi ghê tởm khi bị một gã đàn ông khác đυ.ng chạm cho ngựa của ta, cho nên nó mới có thể làm ra hành động phù hợp như vậy.

Ngựa à! Mi nhất định là con ngựa đực, anh em tốt của ta! Trở về nhất định sẽ cho mi ăn cỏ tốt nhất.

“…Đừng lo, tôi cũng không có hứng thú gì với chuyện sờ đàn ông, tôi sẽ ngoan ngoãn nháy mắt đủ một ngàn cái, cậu chỉ cần cùng tôi tùy tiện nói vài câu, tiêu tốn thời gian còn lại là được.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, may là không cần bị Storm sờ, nếu như phải bị sờ, ta thà vẫy tay đủ hai mươi lăm nghìn tám trăm bốn mươi lần, dù sao buổi tối ta cũng không có mười tám vòng mạt chược để chơi, càng không có người đẹp có thể ôm, cho nên cho dù tay có bị tàn phế cũng không sao.

Ta mỉm cười nói: “Như vậy, người anh em muốn nói về lòng khoan dung hay nhân ái của thần Ánh Sáng đây?”

“Cái này…” Vẻ mặt của Storm có vẻ hết sức lưỡng lự.

Sau đó Storm vì không để cho ta nói về lòng khoan dung và nhân ái của thần Ánh Sáng, cho nên chính cậu ta nhiệt tình nói không ngừng, như vậy thật tốt, không cần vẫy tay cũng không cần mở miệng nói, ngoại trừ đói bụng ra, trạng thái bây giờ của ta không có gì phải phàn nàn.

Đói quá, thật muốn ăn cái gì đó…

Ta nhìn Storm knight từ trên xuống dưới,

nếu như người có thể ăn được, không biết chỗ nào ăn ngon nhất? Thịt ngực, bắp đùi, bắp chân…

Storm từ từ dừng nói, giọng nói kì dị hỏi: “Tôi nói sai cái gì sao? Sun, tại sao cậu lại dùng ánh mắt quái lạ như vậy nhìn tôi?”

Nghe thế, ta lắc đầu, rồi dứt khoát cúi đầu xuống, không nhìn Storm nữa, để Storm khỏi nói ta dùng ánh mắt quái lạ nhìn cậu ta, chẳng qua, vừa cúi đầu, ta liền nhìn thấy hai lỗ tai ngựa dựng thẳng đứng,

nếu như tai heo ăn rất ngon, vậy tai ngựa chắc cũng chả kém đi đâu nhỉ?

“S-Sun…” Storm lại chần chờ gọi ta, nhưng ta đang bận thèm nhỏ dãi với cái tai ngựa, hoàn toàn không rảnh trả lời cậu ta, nhưng cậu ta lại cao giọng hét lên: “Sun! Mau nhìn kìa, có rối loạn!”

Ta ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy một quả cà chua vừa to vừa đỏ bị ném lên trời, dưới nền trời xanh mây trắng càng có vẻ hồng hào và đầy đặn… quả cà chua thật ngon!

Quả cà chua vẽ nên một đường cong hoàn mỹ trong không gian…

Bịch!

Cuối cùng nó đâm thẳng vào người của Judge knight, đám đông đột nhiên câm lặng.

Tốt lắm, tốt lắm! Dựa vào tình bạn của ta với Judge, xin cậu ta quả cà chua rất đơn giản!

Ta nuốt nước miếng hô lên: “Judge…”

cho tôi ăn cà chua!

Lời còn chưa nói hết, Judge đã bình tĩnh gạt cà chua từ y phục xuống, sau đó cậu ta dùng kỹ thuật cưỡi ngựa vô cùng điêu luyện, để ngựa giẫm nát quả cà chua.

Sau đó, cậu ta lạnh lùng nhìn cái tên ném cà chua nói: “Lần sau, đây là kết quả của ngươi!”

Nhìn thấy cà chua bị giẫm nát trên mặt đất, can đảm của tên ném cà chua vào Judge knight trong nháy mắt biến mất tăm, xám xịt mà lẩn vào trong đám đông, thoáng cái không thấy bóng dáng nữa.

Cà chua…

Ta nhìn trên áo của Judge dính vết cà chua, vừa lại chứng kiến cà chua bị giẫm nát bét trên mặt đất,

cà chua của ta! Đồ khốn!

Tại sao muốn ném Judge?

Tại sao không ném ta đây?

Ta đói đến muốn cắn cái lỗ tai ngựa rồi, làm gì không ném cà chua cho ta ăn hả?

Quả cà chua đó thật là thơm!

Bởi vì bị giẫm nát, mùi thơm lại càng nồng,

Ah ah! Thật muốn ăn cà chua quá đi, hồi nãy lại có thể quên dặn Adair còn phải chuẩn bị trái cây sau bữa ăn, ăn bánh sandwich việt quất trước, vừa uống sữa, thỉnh thoảng lấy vài miếng bánh quy mật ong ăn, cuối cùng ngấu nghiến gặm một trái cà chua,

chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến ta cảm thấy đó là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới.

“Sun knight, xin ngài… Sun knight? Ngài cảm thấy thế nào?”

Ta cảm thấy thế nào?

Ta có chút hoảng hốt cười nói: “Thật đói…”

“Hả?”

“Sun knight, ngươi nghĩ cái tên muốn nghĩ bao lâu? Xin đừng lãng phí thời gian của ta, được không?”

Nghe giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Judge, ta đột nhiên hồi thần lại, chỉ thấy trái phải trước sau, tăng lên khoảng mấy nghìn cặp mắt đều chằm chằm nhìn ta.

Thảm rồi! Ta lại có thể đói đến xuất thần rồi.

Bởi vì có chút không rõ tình hình lắm, đành phải quan sát tình huống xung quanh mình một chút, chỉ thấy trước mắt ta là một đôi nam nữ, xem hành động của bọn họ giống như là một đôi vợ chồng, hơn nữa trên tay người mẹ lại còn ôm một đứa trẻ mới sinh, hồi tưởng những gì Judge mới nhắc hồi nãy “nghĩ tên”, ta lập tức biết phải làm gì rồi!

Ta lập tức bày ra nụ cười vô cùng xán lạn nói: “Vậy gọi là Hungri đi, hy vọng cô bé này có thể trở nên xinh đẹp như một bông hoa quý giá.”

Không thể sai được!

Chắc chắn là muốn ta đặt tên cho đứa bé này, loại chuyện này ta đã gặp phải không ít lần rồi, nhiều đến nỗi chỉ cần thấy một đứa trẻ mới sinh ít hơn một tuần tuổi, ta liền có một nỗi thôi thúc muốn đặt tên cho nó.

“Oh!”

Mọi người bừng tỉnh, liên tục tung hô: “Đúng là một tên rất hay, Hungri, Hungri!”

Phew ~~

Quả nhiên không sai, may mà ta phản ứng nhanh, cuối cùng thoát được một nguy cơ xấu mặt, thật bội phục chính ta, như vậy mà cũng có thể bẻ về được… Nhưng nói trở lại, cặp cha mẹ đó hình như có vẻ không hài lòng lắm với cái tên này, sắc mặt hai người họ có chút quái dị.

Cái này có chút lạ rồi. Thông thường nhờ ta đặt tên chỉ là muốn xin may mắn thôi, cho nên chỉ cần không phải cái tên quái gở gì, thường thì mọi người đều sẽ rất vui vẻ tiếp nhận, mà tên Hungri này mặc dù hơi hiếm thấy, nhưng chắc không tới mức độ khó nghe chứ?

Lúc này, Storm vẻ mặt lúng túng cưỡi ngựa đến bên cạnh ta, sau đó nói nhỏ bên tai ta: “Con của họ không phải là con gái, mà là con trai.”

“…”

Thêm Bình Luận