Chương 58: Ta sai rồi, ta sai rồi, đều là lỗi của ta.

Nàng vừa nghĩ đến, Thái tử liền cảm nhận được.

“Làm sao vậy?”

“Ta…” Cố Cẩm Nguyên nghĩ đến chuyện vừa rồi: “Ta muốn trở về Lũng Tây một chuyến.”

“Không được.” Thái tử bình tĩnh nói: “Nếu ngươi thật sự muốn trở về, ta có thể phái người đưa ngươi đi, nhưng trên đường đi, chẳng may xảy ra chuyện gì thì sao?”

Hắn mơ hồ cảm thấy, có rất nhiều chuyện khác kiếp trước, cho nên không thể dùng nó để đoán ở kiếp này.

Sống lại một đời, hắn tiếc mệnh, nhưng đổi lại là mệnh của nàng, cũng không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Đi Lũng Tây, đường xá xa xôi, hắn lại không thể đi cũng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nàng từ Lũng Tây đến, dọc đường đi, đã có người rục rịch, chính là lúc sắp đến kinh thành, có người cố ý động tay động chân trên đường, lần đó hắn xuất hiện, cũng là lần đầu tiên trong đời gặp năng.

Cố Cẩm Nguyên: “Nhưng…”

Thái tử: “Ngươi muốn lấy cái gì, ta phái người đi lấy.”

Cố Cẩm Nguyên nhìn thoáng qua Thái tử, có chút do dự.

Trong đống sách kia, ngoài trừ ghi chép của ngoại tổ mãu, còn phần lớn là bút tích luyện chữ của mình, bút tích trước kia khó tránh khỏi có chút ngây thơ, nếu bị hắn mang tới, rơi vào trong mắt hắn, hắn sẽ nghĩ như thế nào, chắc là sẽ cười nàng trước.

Thái tử thấy nàng do dự như vậy, liền nhíu mày, hiểu.

Hắn đại khái đoán được Cố Cẩm Nguyên muốn cái gì, nhưng rõ ràng là nàng không muốn nói với mình.

Cũng không muốn để hắn thấy.

Thái tử trầm ngâm một lúc, rút tay về, khép tay áo lại một chút, lạnh nhạt nói: “Đã không cần, vậy sau này hãy nói.”

***

Cố Cẩm Nguyên theo Thái tử vào biệt uyển, nghỉ ngơi một chút, sau đó tắm rửa đổi quần áo mới.

Vừa ra tới, liền thấy Thái tử đang đứng ở trước cửa sổ chờ nàng, đầu đội mũ quan, mặc trường bào tay áo rộng, cứ đứng ở trước cửa sổ như vậy.

Có lẽ bởi vì do trời tối, nhìn ngược lại có một chút vẻ u ám, nàng cho là mình nhìn nhầm, nên liền nhìn thêm một lúc.

Vẻ mặt Thái tử vẫn bình tĩnh như cũ, đôi mắt bình tĩnh như lúc đầu, nhin không ra bất kỳ khác thường gì, nhưng nàng vẫn cảm thấy, hắn có gì đó không đúng.

“Ngươi làm sao vậy?” Nàng nghi ngờ hỏi.

“Không có gì.” Hắn chắp tay đứng ở đó, nhìn tóc nàng còn ẩm ướt: “Ngươi có muốn dùng bữa trước rồi mới trở về không?”

“Không cần.” Trong đầu Cố Cẩm Nguyên đang nghĩ một đống chuyện, nàng hi vọng mau chóng trở về: “Ta không đói lắm.”

“Được, ta cùng ngươi trở về Ninh Quốc Công phủ.”

“Được…”

Lúc này hai người không ở lại, trực tiếp lên xe ngựa, hắn và nàng cùng trở về Ninh Quốc Công phủ.

Thật ra sau khi hắn nói như vậy, Cố Cẩm Nguyên nghĩ, dùng danh nghĩa gì để trở về Ninh Quốc Công phủ, nhưng mà hắn từng nhắc tới, hình như ngày mai muốn xin Hoàng thượng tứ hôn, chuyện như vậy cũng chỉ có thể công khai với Nịnh Quốc Công phủ.

Cố Cẩm Nguyên nghĩ đến đây, nàng liền nhớ lại, trước đó nàng từng thêu dệt một người trong lòng.

Về sau tuy Cố Du Chính nghi ngờ, hỏi tới người trong lòng kia, nhưng nàng cũng không nói rõ.

Không biết bây giờ Cố Du Chính nghĩ cái gì… Chợt nhớ tới chỗ Hồ Chỉ Vân, bà ta sợ là tức chết rồi.

Người duy nhất vui mừng trong chuyện này chắc là Cố Lan Phức, rốt cuộc nàng ta cũng có thể an tâm gả cho Nhị hoàng tử rồi, không cần sợ mẫu thân nàng ta cứng rắn ép gả.

Nhưng nàng lại nhớ đến Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử và Thái hậu không giống nhau, nếu thật sự xảy ra đại loạn, Nhị hoàng tử sẽ thế nào, Thái tử sẽ thế nào?

Nghĩ tới đây, nàng nhìn Thái tử ở bên cạnh.

Thái tử ngồi ở kia, vẻ mặt thản nhiên, nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này mặt trời lặn về phía tây, mây bay lững lờ, trên làn da trắng như ngọc thêm vài phần đỏ ửng, điều này càng làm cho hắn thêm tuấn tú động lòng người, giống như ngọc, lại giống như rượu ngon, làm cho người ta nhìn thấy, không nhịn được trống ngực đập liên hồi.

Nhưng Cố Cẩm Nguyên vẫn cảm thấy, hắn có gì không đúng.

Lạnh lùng bĩnh tĩnh, giống như hai người thoáng một cái trở về như lúc ban đầu.

Nàng cũng không làm gì sai, sao hắn lại như vậy?

Cố Cẩm Nguyên nhắm mắt, tính không để ý tới hắn, hắn đã không để ý tới mình, vậy tại sao mình phải để ý đến hắn trước?

Cho nên nàng dứt khoát quay đầu , nhìn vách tường xe ngựa.

Nhưng nhìn chằm chằm vách tường xe ngựa kia, nàng càng nghĩ càng cảm thấy không thoải mái.

Nàng làm gì sai sao? Vì Lô Bách Minh sao? Hay là bởi vì Đàm Bùi Phong?

Rõ ràng mấy ngày trước còn ôm mình giống như hận không thể ăn mình, bây giờ đột nhiên lại như vậy?

Cố Cẩm Nguyên nắm chặt tay, thậm chí nàng nhớ tới, tướng mạo này của hắn, thấy thế nào cũng giống bạc tình bạc nghĩa, nói không chừng hôm qua còn hôn ngươi nóng bỏng, ngày thứ hai lạnh lùng với ngươi, nấy ngày sau, nói không chừng sẽ có niềm vui khác.

Còn trong đông cung kia, có thể bên trong lầu các đều là đủ loại cung nữ.

Tuy rằng hôm nay hắn nói thế này, nhưng sau đó hắn thế nào, mình có thể ngăn cản được sao.

Thật sự là càng nghĩ càng bực bội, tiện đà tức giận, hắn lúc nóng lúc lạnh, loại nam nhân này, nếu ở chung cả đời, sợ là không dễ.

“Trở về, ta vào với ngươi hay là ngươi tự vào?” Thái tử đột nhiên lên tiếng hỏi như vậy.

Không biết có phải là do sắc trời quá tối không, Cố Cẩm Nguyên nghe thấy giọng điệu rầu rĩ của hắn.

“Tùy ngươi, sao cũng được.” Nàng nhìn hắn một cái, chậm chạp nói như vậy, giọng điệu tất nhiên cũng không thể vui sướиɠ rồi.

“Ngươi muốn thế nào?” Hắn yên lặng nhìn nàng, truy hỏi đến cùng.

“Ta muốn ngươi thế nào, ngươi sẽ làm thế đó sao?” Cố Cẩm Nguyên nhìn hắn, cố ý hỏi như vậy.

“Ngươi nói.”

Chỉ có hai chữ, giọng nói kia mát lạnh như ngọc, vừa đúng lúc này gió đêm thổi bay tóc hắn, tóc đen bay bay làm cho khuôn mặt của hắn càng thêm tuyệt đẹp, giống như một bức tranh sống động.

Cố Cẩm Nguyên nghiêng đầu, nhìn hắn, cố ý nói: “Vậy ngươi xuống xe, ta không muốn ngồi cùng một xe ngựa với ngươi.”

Thái tử nhíu mày, mím môi, nhìn nàng.

Cố Cẩm Nguyên không nói lời nào.

Thái tử vén áo bào, khom người đứng dậy, muốn xuống xe ngựa.

Cố Cẩm Nguyên không nghĩ tới hắn lại nghe lời như vậy, trong lòng tức giận, lại có chút bất đắc dĩ: “Sau khi ngươi xuống, tính thế nào? Ngươi lại không mang theo ngựa!”

Thái tử: “Không sao, ta đi bộ.”

Cố Cẩm Nguyên: …

Mắt thấy Thái tử thật sự muốn xuống xe, nàng bất đắc dĩ nói: “Không cho phép xuống!”

Thái tử nghe, thân mình dừng lại, thật sự dừng lại.

Cố Cẩm Nguyên tức giận: “Ngươi…”

Thái tử: “Không phải ta làm theo lời ngươi nói sao?”

Cố Cẩm Nguyên: “Ngươi cố ý chọc giận ta, cố ý làm ta tức giận!”

Thái tử nhìn gương mặt trắng nõn như ngọc của nàng đỏ lên vì tức giận, trong con ngươi còn hiện lên những đốm lửa, im lặng nửa ngày, cuối cùng khẽ thở dài.

Hắn giơ tay lên, tiến đền, sờ mặt nàng: “Sao ta lại làm ngươi tức giận?”

Giọng nói rất nhỏ, rất bất đắc dĩ.

Cố Cẩm Nguyên nghe xong, bỗng nhiên, trong ngực có cái gì đó xông tới, trong mắt nóng lên.

Thật ra hắn cũng không làm gì, thậm chí hắn chỉ khẽ nhíu mày, nhưng hắn nói một câu như vậy, một loại không thể nói là ủy khuất hay là thích ập đến, khiến cho mắt nàng ngập nước.

Nàng muốn gì đó, nhưng vừa mở miệng, giọng nói lại mang theo chút nghẹn ngào.

Lúc nàng nghe thấy, chính mình cũng cảm thấy xấu hổ, sao nàng lại khóc chứ?

Từ sau khi ngoại tổ mẫu mất, nàng liền không khóc, mọi người đều cho rằng nàng thông minh hiểu chuyện nên không khóc.

“Ngươi cố ý, nếu như vậy, vậy bây giờ ta và ngươi mỗi người một ngả, sau này đừng nhắc lại nữa.”

Nàng còn chưa nói xong, Thái tử đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng lại gần.

“Nói bậy gì vậy!” Thái tử nghiến răng lạnh lùng nói: “Ta làm sai gì sao, sao lại khiến ngươi tức giận như vậy?”

“Ngươi lại nói ngươi không làm gì sai, vậy là ta sai sao, để ngươi đối với ta như vậy?”

“Ta đối với ngươi thế nào?”

“Ngươi…”

Cố Cẩm Nguyên ngẫm nghĩ, lại nói không lên lời.

Hắn không có vấn đề gì, mình nói cái gì là cái gì, hắn đối với minh thậm chí có thể nói là dịu dàng có thừa, nhưng có phải là bình thường hay không bình thường, nàng có thể cản nhận được, chỉ là loại lời này khó mà nói ra.

Nàng giật mình, qua một hồi lâu, trong lòng đau xót, nước mắt liền rơi xuống.

Nàng khóc như vậy, Thái tử cũng không ngờ tới.

Trong ấn tượng của hắn, Cố Cẩm Nguyên không dễ dàng khóc như vậy, không lường trước được: “Ngươi thấy ta không tốt ở đâu, nói ra, ngươi đừng khóc.”

“Ngươi, ngươi bắt nạt ta.” Cố Cẩm Nguyên cố gắng nín khóc, chính nàng cũng cảm thấy xấu hổ, nói không nên lời lý do tại sao lại khóc.

“Ta bắt nạt ngươi bao giờ?” Thái tử càng cảm thấy không biết làm sao, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đối với ngươi làm sao, ta đều nhận.”

“Ngươi đối với ta sắc mặt không tốt.” Cố Cẩm Nguyên cuối cùng cũng nghĩ ra lý do, một cái lý do nàng có thể nói ra.

“Ta không có.”

“Ngươi có!”

Thái tử nhìn đôi mắt rưng rưng của nàng, ánh mắt ủy khuất, tràn đầy lên án.

Trong lòng hắn chợt mềm nhũn, thừa nhận nói: “Được, ta có, ta sai rồi.”

Cố Cẩm Nguyên được một tấc lại tiến thêm một thước: “Vậy vì sao ngươi lại đối với ta như vậy, vô duyên vô cơ, ngươi làm vậy!”

Thái tử nhớ tới chuyện trước kia, mắt khẽ rũ xuống, mím môi, không nói.

Cố Cẩm Nguyên thấy hắn như vậy, đẩy hắn ra, không cho hắn ôm.

Thái tử vội ôm nàng: “Ta không cố ý.”

Hắn không muốn nhớ tới, nàng cuối cùng đề phòng mình, trong lòng không vui thôi.

Cố Cẩm Nguyên lại cố tình truy hỏi, ánh mắt của nàng không tha một hạt cát: "Vậy ngươi nói cho ta biết, vì cái gì?”

Thái tử quay mặt đi chỗ khác: “Cũng không có gì, chỉ là vừa vặn trong lòng không thoải mái thôi.”

Thừa nhận cái này cũng không khác gì.

Đời trước hắn không muốn thừa nhận, đời này hắn cũng không muốn thừa nhận.

Thân là Thái tử, hắn không thể nói những cảm thụ chua xót này với người khác.

Nhưng nàng nói, thì hắn miễn cưỡng nói.

Cố Cẩm Nguyên: "Vậy vì sao ngươi không thoải mái, là ta chọc giận ngươi sao?”

Trong mắt Thái tử hiện ra vẻ bối rối, hắn nhìn vách tường xe ngựa, im lặng một lúc lâu, mới không lưu loát nói: “Vì sao ngươi không để ta phái người đi đến lấy những thứ kia cho ngươi?”