Chương 5: Địa vị cao siêu

Khánh Trần cũng đã từng nghĩ tới, những người khác trên cánh tay cũng xuất hiện đếm ngược như mình hay không?

Bởi vì, suy đoán cái này, hắn mới có thể cẩn thận tỉ mỉ ngồi xe điện ngầm đi nhiều địa phương rất xa để nghiệm chứng một chút sự tình, để tránh ngày sau bị người khác tìm ra manh mối.

Nhưng sau một loạt các biến cố nối gót xuất hiện làm Khánh Trần dường như quên đi suy nghĩ này.

Hiện tại xem ra, những gì hắn suy đoán cuối cùng thành hiện thực.

Từ Địa Cầu xuyên qua đến thế giới này nhất định có không ít người. Trong nhà giam này, ít nhất hắn đã biết có hai người, như vậy càng không cần tìm kiếm thế giới bên ngoài nhà tù.

Người xuyên qua có bao nhiêu người? Mấy trăm? Mấy ngàn?

Bọn họ tại sao lại xuyên qua?

Khánh Trần không cách nào xác định được.

"Người mới tới lần này xem ra rất thú vị nha, sợ không phải là tên ngốc đâu" có người nhìn thanh niên đang suy sụp kia cười vui vẻ nói: "Tao nghe nói nó vì trốn thuế mà bị kết án 7 năm tù hả? Lúc bị áp giải vào hôm qua thì không khóc, mà giờ mới khóc"

"Thời buổi này mà dám trêu nhân viên thuế vụ, không phải là bị ngốc thì là cái gì.."

Khánh Trần liền nhìn nơi phát tiếng nói chuyện, thấy hai nam thanh niên chuyên chở máy móc. Thấy hắn nhìn họ, đối phương cũng nhìn lại hắn, miệng nhếch cười nói: "Này, người mới, chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

Đám người chung quanh tức khắc cười vang lên, dường như đều chờ xem kịch vui.

Ở cái nơi này, rõ ràng là khoa học viễn tưởng tiên tiến như thế, thế nhưng những người có bộ mặt gian ác thì cũng không có gì thay đổi.

Khánh Trần nhíu mày không thèm để ý tới. Hắn một lần nữa nhìn về phía máy bay không người lái đang vây lấy thiếu niên kia.

Chỉ sợ chỉ một mình hắn biết, nguyên nhân tại sao đối phương ngày hôm qua không khóc, hôm nay mới khóc đó là: Đối phương hôm nay cũng giống như mình, vừa mới từ "Mái Nhà ấm" Địa Cầu kia xuyên qua đây, nên hắn có chút khó tiếp thu hiện thực này.

Đây không phải là suy đoán, mà là hắn đã gặp qua đối phương.

Khánh Trần năm nay 17 tuổi, học lớp 11, trường ngoại ngữ Lạc Thành.

Mà thiếu niên đang ngồi suy sụp kia học trên hắn một lớp.

Hai người cũng chưa từng kết giao hay trao đổi gì, chỉ là Khánh Trần đã gặp qua thì không thể nào quên được, chỉ cần nhìn thấy qua một lần rồi thì rất khó quên.

Điều này làm Khánh Trần có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ, nếu trước khi xuyên qua có vị trí gần nhau, thì sau khi xuyên đến nơi khác khoảng cách cũng sẽ rất gần sao?

Hắn cũng không cách nào xác định được.

Bất quá Khánh Trần thật ra cũng phát hiện một việc: Tất cả mọi người nơi này đều đang nói tiếng phổ thông, không có một người nào nói tiếng địa phương.

Lúc này, máy móc cảnh vệ đang dọc theo cầu thang đi lên, mỗi một bước đều bước qua 5 bậc thang lầu, cùng âm thanh dịch áp truyền lực rất độc đáo.

Tên thiếu niên kia, đã khóc đến nỗi không còn ra hình người.

Trong pháo đài ngục giam này, có đến một nửa người là có tứ chi máy móc, tại cái nơi toàn là mãnh thú sắt thép này lại có thể gặp người Địa Cầu, bỗng dưng người ta có cảm giác giống như tha hương gặp được cố tri.

Người bình thường ở nơi xa lạ mà gặp được "Đồng hương", đều sẽ dâng lên một loại cảm giác an toàn kì diệu không thể diễn tả.

Nhưng Khánh Trần cũng không có loại cảm giác này. Hắn nhìn thanh niên xụi lơ kia liền ý thức được, "Đồng hương" cũng không chắc chắn có thể giúp được ngươi, ngược lại có thể liên lụy đến người.

Không phải tất cả mọi người đối mặt với máy móc văn minh đều có thể giữ được bình tĩnh.

Hiện tại, việc hắn phải làm chính là phải căng mình sống sót ở đây 2 ngày, sau đó trở lại Địa Cầu tìm hiểu rốt cuộc hết thảy tình huống ở đây là thế nào.

Khánh Trần cúi đầu yên lặng quan sát. Không biết tại sao, giờ khắc này, tự dưng tâm tình hắn ngược lại đã trấn tĩnh rất nhiều.



Cho đến lúc này, tất cả mọi tù nhân đều đứng im một chỗ không nhúc nhích.

Hắn nhìn quanh pháo đài ngục giam, 9 người máy mới từ miệng cống bên ngoài khu nhà giam tiến vào, để lại 3 người máy ở quảng trường lầu dưới làm nhiệm vụ giới nghiêm, còn lại đi lên lầu đem tên thiếu niên đang khủng hoảng kia mang đi.

Quảng trường dưới lầu rất rộng lớn, cảm giác có một cái sân bóng lớn nhỏ.

Quảng trường được chia thành nhiều khu vực: Lần lượt là Nhà ăn, khu vực giải trí thiết bị tập thể hình, khu đọc sách, khu nghe nhìn..

Giữa những khu vực này cũng không có gì ngăn cách, như là một nơi cho phép tự do hoạt động rộng rãi. Bên cạnh Quảng Trường, được bố trí 8 cái miệng cống sắt thép loại lớn.

Những cái miệng cống to lớn đó, sợ là có thể cho phép xe thiết giáp trực tiếp đi qua.

Đột nhiên Khánh Trần ngây ngẩn cả người, hắn nhìn ba người bên bàn ăn không biết khi nào xuất hiện ở quảng trường dưới lầu.

Một người đang ngồi là một người đàn ông trung niên thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, 2 gã trẻ tuổi khác thì ngồi hai bên người trung niên kia, đang cười tủm tỉm, sau đó rất có hứng thú ngẩng đầu đánh giá nhóm tù nhân trên lầu.

Trước mặt người đàn ông trung niên là một bàn cờ tướng. Bàn cờ trên bàn đang bày ra thế cờ tàn cục.

Điều khiến mọi người kinh dị nhất đó là, bên cạnh bàn cờ trên bàn cơm, thế mà có một con mèo màu xám co móng vuốt đang ngủ gật. Trên lỗ tai có hai nhóm lông nhọn, thoạt nhìn có vẻ giống linh miêu, nhưng lại không phải.

Mèo Maine.

Trong ngục giam còn có thể nuôi mèo?

Khánh Trần có chút kinh ngạc. Ánh mắt hắn vừa rồi bị "Đồng hương" hấp dẫn, thế nên hắn cũng không thấy ba người một mèo này đi vào quảng trường khi nào.

Lúc này, chỉ thấy người đàn ông trung niên kia đang hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm bàn cờ, dường như sự tình phát sinh trên lầu không có liên quan gì đến hắn.

Hơn nữa, điều cũng làm Khánh Trần kinh ngạc chính là, ngay cả những người máy trên quảng trường dường như đều xem ba người một mèo kia như không hề tồn tại.

Trên lầu nghiêm túc khẩn trương, cùng dưới lầu nhẹ nhàng thong dong, như là hai thế giới bất đồng rõ rệt.

Trong ba người này, hai người trẻ tuổi mặc tù phục xanh trắng hết sức bình thường, mà người đàn ông trung niên lại mặc một bộ công phục màu trắng.

Tại khung cảnh u ám áp lực này, sắc trắng kia lại cực kỳ xuất trần.

Khánh Trần âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ đây là trưởng giám ngục?

Không đúng, tuy rằng đối phương ăn mặc khác hẳn với những tù nhân khác, nhưng trên ngực áo có thể thấy được hình thêu nho nhỏ màu đen đánh số hiệu.

Người đàn ông trung niên này cũng là chỉ là một tù nhân, chẳng qua là đặc biệt hơn một chút.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, một người trẻ tuổi bên cạnh người đàn ông trung niên đột nhiên quay đầu, ý cười nhẹ nhành rồi liếc hắn một cái.

Khánh Trần lập tức thu hồi ánh mắt.

Sau khi tên thiếu niên Địa Cầu suy sụp kia bị đưa đi, âm thanh thông báo trong pháo đài ngục giam một lần nữa vang: "Đội ngũ theo thứ tự đi đến nhà ăn, ăn cơm."

Vừa dứt lời, Khánh Trần liền nhìn thấy tất cả mọi tù nhân đều rẽ phải, sau xếp thành một đội hình thật dài, dọc theo cầu thang hướng quảng trường đi tới.

Cho đến lúc này, Khánh Trần mới có cơ hội thống kê số lượng tất cả các tù phạm: Bao gồm hắn, là có 3102 người.

Pháo đài ngục giam này tổng cộng có 7 tầng, tù nhân mỗi tầng tạo thành một đội, mỗi đội có một tù nhân đi phía trước dẫn đường, ngay ngắn trật tự theo thứ tự đi đến nhà ăn.

Trong lúc di chuyển, không có ai chen ngang, cũng không ai tách ra khỏi hàng. Khánh Trần cảm giác nơi này tất cả mọi người đều dựa theo trình tự di chuyển cố định, hết thảy đều được quản thúc rất tốt.

Đội hình trật tự này di trì cho đến khi, mỗi người từ cửa sổ người máy gọi món ăn xong thì mới kết thúc.

Dường như gọi món ăn xong thì có thể tự do hoạt động.

Bọn người Khánh Trần ở tại tầng thứ năm, cho nên đến lúc tới lượt bọn họ múc cơm, những người tầng thứ nhất phía trước đã ăn cơm xong, chỉ thấy 2 gã tù nhân cường tráng đang lôi kéo một người trẻ tuổi, trực tiếp hướng đến một phòng giam ở lầu 1 gần nhà ăn nhất đi đến, còn có không ít người đi theo bên cạnh hò hét.



Còn có người nhắc nhỏ: "Nhanh đem hắn kéo vào phòng giam đi, không nên làm hắn bị thương ở quảng trường, kẻo những cảnh ngục máy móc nhỏ mọn sẽ nhúng tay."

Người tù nhân đang lôi kéo người trẻ tuổi cũng không chút để ý đáp lại nói: "Yên tâm, tao không phải là cái thằng Dương Kiệt ngu xuẩn."

Cùng lúc đó, người trẻ tuổi kia ra sức giãy giụa, gào rống: "Buông ta ra!"

Ngay khi hắn sắp bị kéo vào phòng giam, giọng người trẻ tuổi chuyển sang cầu xin: "Cầu xin các ngươi tha ta đi!"

Nhưng mà mặc kệ hắn nói như thế nào, đều không có người để ý tới lời thỉnh cầu của hắn, ngược lại còn mang tới càng nhiều tiếng cười nhạo báng.

Đột nhiên, lão đầu có đôi mắt máy móc phía trước xoay người nhìn Khánh Trần cười nói: "Đừng nhìn đông nhìn tây, chờ lát nữa sẽ đến lượt ngươi."

Khánh Trần bình tĩnh nhìn hắn một cái. Lão đầu bỗng nhiên cảm giác ánh mắt thiếu niên đối diện này dường như có chút bất đồng. Cũng không biết tại sao, hắn thế nhưng cảm giác trong nội tâm đột nhiên căng thẳng.

Ở cửa sổ gọi cơm xong, đội hình liền tán loạn.

Khánh Trần phát hiện ba người bên cạnh như có như không tiến lại gần hắn, như là muốn trực tiếp khống chế hắn!

Hắn ngay lập tức bước đi nhanh hơn, mà đối phương cũng giống hắn cũng bước nhanh hơn, gắt gao vây hắn ở giữa!

Ngay sau đó, hình ảnh địa thế pháo đài ngục giam trong đầu Khánh Trần tinh tế quét qua một lần.

Trên trần nhà 18 đài súng máy sắt thép như dã thú đang an tĩnh đợi mệnh, giống như mãnh hổ đang ngủ say.

72 đài máy bay không người lái treo trên trần nhà hợp kim màu xám, giống như bầy ong vàng đang ngủ say.

210 đài theo dõi chậm rãi chuyển động góc độT trong quảng trường có 3 người máy cầm súng đứng lặng.

Từng nhóm tù nhân rồi từng nhóm tù nhân đến cửa sổ nhận đồ ăn, có người oán giận nói hôm nay thịt rất khó ăn.

Bên bờ ao có người đang rửa sạch khay đồ ăn, còn có người rửa dùm khay đồ ăn của người khác.

Trên quảng trường ngày càng nhiều người đã ăn cơm xong, không khí cũng bắt đầu náo nhiệt hơn, mọi người đi tới đi lui, có người đi khu tập thể hình, có người vây xem nghi thức tiếp đón người mới kia.

Nhưng, tất cả mọi người đều theo bản năng tránh đi người đàn ông trung niên đang nhìn chằm chằm bàn cờ kia.

Người đàn ông như cũ vẫn nghiêm túc nhìn bàn cờ, trong khoảng cách 5 mét chung quanh đều không người tới gần, giống như là trên mặt biển yên lặng bỗng nổi lên một viên đá ngầm cứng rắn, dù cho nước biển mãnh liệt hay thuyền bè đều không dám tiến gần.

Khánh Trần đột nhiên bưng khay đồ ăn, tăng tốc từ vòng vây ba người đi qua, hướng người đàn ông trung niên đi đến.

Nhìn phương hướng hắn đi tới, rất nhiều người đều bỗng nhiên ý thức được gã mới tới muốn làm gì.

Dần dần, càng ngày càng nhiều người dời ánh mắt nhìn hắn, cũng có người khe khẽ nói nhỏ. Biểu tình trên mặt một đám tù nhân, đều dường như đang chờ xem hắn bị chê cười.

Phát hiện người đàn ông trung niên kia rất dị thường nên những tù nhân mới đều muốn dựa vào đối phương để thoát khỏi khốn cảnh cũng rất nhiều. Người có suy nghĩ như Khánh Trần trước nay đều không phải duy nhất.

Nhưng trên thực tế tất cả mọi người thất bại.

Chỉ là, Khánh Trần đối những tiếng cười chế nhạo và ánh mắt khıêυ khí©h đó đều mắt mắt điếc tai ngơ, tiếp tục không quan tâm đến ai, tay cầm khay đồ ăn, xuyên qua đám người.

Không đợi hắn tới gần, người trẻ tuổi bên cạnh nam nhân trung niên đã cản lại, đối phương cười nói: "Người mới tới, ta biết ngươi đang tính toán cái gì, nhưng chúng ta sẽ không giúp ngươi."

Đối phương đoán trúng suy nghĩ của Khánh Trần, mà Khánh Trần chỉ đem ánh mắt nhìn về phía sau người trẻ tuổi.

Nam nhân trung niên đối với sự việc đang phát sinh bên cạnh cũng mắt điếc tai ngơ, giống như cái gì cũng không nghe thấy.

Hắn nghiêm túc nhìn nam nhân trung niên nói: "Tiền binh tiến một, tàn cục này ta có thể giải được."

Nam nhân trung niên cho đến lúc đến lúc này mới ngẩng đầu lên, sau đó trên quảng trường liền đột nhiên an tĩnh, con mèo cũng đột nhiên mở mắt.