Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mệnh Danh Thuật Của Đêm

Chương 40: Tiết lộ

« Chương Trước
*** Chú thích của Yellow rose08111987:

- Chương 40: Là lời tự sự của tác giả. Nội dung chỉ yếu là nêu lý do tác giả viết cuốn này nên mình không edit.

Lý Thúc Đồng mang theo đại miêu rời đi. Hắn chỉ nói muốn tự mình dạy Khánh Trần, chứ chưa nói muốn dạy cái gì.

Nhưng Lâm Tiểu Tiếu là người cực kỳ hiểu ông chủ nên cũng hiểu được, hiện tại tâm tình của ông chủ mình cực kỳ tốt.

Cực kỳ cực kỳ tốt.

Kỵ Sĩ truyền thừa đến thế hệ Lý Thúc Đồng thì dường như sắp đứt đoạn. Tuy rằng, ông chủ mình chưa từng nhắc đến nhưng bao năm qua Lâm Tiểu Tiếu đều chứng kiến từng đợt tuyển chọn người thừa kế đều lần lượt thất bại.

Lâm Tiểu Tiếu biết, ông chủ của hắn đã cực kỳ sốt ruột.

Con đường kia quá khó đi, thế cho nên hắn cùng Diệp Vãn có muốn tình nguyện để được đi thì cũng không thể.

Lúc này, tù phục trên người Khánh Trần đã ướt đẫm. Tóc của hắn vẫn đang nhỏ nước, thở hổn hển không thể nào trấn định được.

Những thống khổ của Thủy hình để để lại bóng ma tâm lý trong tâm trí người thụ hình mãi mãi không thể nào quên.

"Ta rất bội phục ngươi," Lâm Tiểu Tiếu nói: "Ta cũng không biết ngươi làm thế nào mà có thể ở trong phòng tối chịu đựng đến 4 ngày. Ngày trước, ta cũng không thể chịu đựng hơn 36 tiếng đồng hồ, mẹ Diệp chịu đựng giỏi hơn ta một xíu, được 47 tiếng đồng hồ."

"Giỏi hơn một xíu?" Diệp Vãn nhìn hắn.

"Thì cứ cho là giỏi hơn một chút đi," Lâm Tiểu Tiếu không kiên nhẫn nói.

Khánh Trần dần dần ngừng thở dốc: "Các ngươi cũng từng bị giam trong phòng tối?"

"Ừ," Lâm Tiểu Tiếu gật đầu: "Đối người bình thường mà nói thì đó là một loại khổ hình, nhưng đối với chúng ta thì chỉ là một loại khảo nghiệm, nhất định phải trải qua. Khi ông chủ bảo chúng ta đem người giam vào phòng tối, thì chúng ta đã biết ông chủ muốn chọn ngươi rồi. Cho dù, ngươi không chịu nổi thì ông chủ cũng không muốn nhìn ngươi chết đâu. Ông chủ đã chứng kiến sống chết đã nhiều, cho nên tâm cũng dần cứng rắn."

Lâm Tiểu Tiếu cười tiếp tục nói: "Nhưng mà tâm không cứng rắn cũng không thể được. Thời đại này là như thế đấy, ngươi cũng không nên trách ngài ấy."

Diệp Vãn cầm một cái khăn tắm mềm mại màu xanh đưa cho Khánh Trần: "Nhanh lau đi, khi chịu thủy hình, người có thể cứng rắn kiên cường như ngươi không nhiều lắm. Người khác mà chịu thụ hình thì đại tiểu tiện mất khống chế cũng là việc bình thường."

Hình như, Diệp Vãn cho người ta sử dụng thủy hình cũng không phải lần đầu.

Mà hắn giờ đây tận đáy lòng đều rất khâm phục Khánh Trần.

Lúc này, Lâm Tiểu Tiếu đã đi ra khỏi phòng thẩm rồi bưng một mâm đồ ăn đi vào. Trên mâm đồ ăn có một chén cơm, một phần sườn heo chua ngọt đầy màu sắc hương vị, và một chén cháo trắng.

Khánh Trần nghĩ nghĩ rồi bưng chén cháo kia lên. Diệp Vãn nhìn Lâm Tiểu Tiếu nói: "Ta thắng rồi, ngươi nợ ta một ngàn đồng tiền."

Khánh Trần ngạc nhiên: "Các ngươi đánh cược với nhau à?"



"Không sai," Lâm Tiểu Tiếu bất đắc dĩ nói: "Hiện tại trong cơ thể đường máu rất thấp, nhìn thấy trước mắt đồ ăn thì chắc là muốn ăn gì đó ngọt ngọt mới đúng. Đây là thân thể tác động đến não bộ của ngươi như thế, cho nên ta đánh cược là ngươi trước hết sẽ ăn sườn heo chua ngọt."

Diệp Vãn nói: "Nhưng ngươi đã bốn ngày không được ăn cái gì. Người thông minh sẽ lựa chọn uống cháo trước, khắc chế bản năng thân thể của mình. Cũng muốn nói cho chính mình cái gì mới là lựa chọn chính xác nhất. Ta đánh cuộc người có thể chịu đựng được phòng tối và thủy hình, thì sẽ không ngốc đến nỗi sẽ ăn xương sườn trước."

Khánh Trần chậm rãi đem cháo trắng uống hết. Hắn cảm nhận thân thể lạnh lẽo của mình đang dần dần ấm áp hơn.

Trước kia ở thế giới bên ngoài, có thống khổ nào mà hắn không trải qua. Thế nhưng so với những gì hắn phải trải qua trong mấy ngày hôm nay, thì những cực khổ trước kia chẳng đáng là gì.

Bạn cùng tuổi với hắn giờ này còn đi học, yêu đương, chơi game, mà hắn thì bỗng nhiên mở ra một cuộc sống mới với những thử thách vô chừng.

Chính hắn cũng không biết, rốt cuộc mình sẽ đi đến đâu.

Lâm Tiểu Tiếu bỗng nhiên nói: "Cho nên có thể nói, ngay từ khi ngươi mới tiến vào đã không biết mình là người của Khánh thị. Vì vậy ngày ấy tìm ông chủ chơi cờ, cho giải vây cho mình?"

"Ừ," Khánh Trần gật đầu, chuyện đến nước này rồi c cũng không cần giấu giếm làm gì.

Lâm Tiểu Tiếu lại hỏi: "Cho nên hiện tại trên thực tế ngươi cùng Khánh thị cũng không có liên hệ gì, đúng không? Cũng chưa từng sinh sống ở Khánh, cũng không cần phải trung thành với Khách thị, đúng không?"

"Ừ," Khánh Trần lại lần nữa gật đầu.

Lâm Tiểu Tiếu vui mừng ra mặt: "Việc này hóa ra cũng không tệ lắm đâu. Dường như ông chủ cũng đã nghĩ như thế nên mới quyết định tiếp nhận ngươi đấy."

Diệp Vãn nhìn Khánh Trần nói: "Ngươi có thể yên tâm. Thân phận của ngươi ở thế giới bên ngoài chỉ có ta, Lâm Tiểu Tiếu và ông chủ biết. Cả Lý Đông Trạch cũng không nói đâu. Chúng ta vì ngươi mà cất giấu bí mật này."

Khánh Trần nhẹ nhàng thở ra: "Cảm ơn.. Mà Lý Đông Trạch là ai?"

"Hằng Xã Lý Đông Trạch," Lâm Tiểu Tiếu vui vẻ: "Hằng Xã là tổ chức dưới trướng Kỵ Sĩ ta. Năng lực Kỵ Sĩ, chỉ sợ so với tưởng tượng của ngươi còn lớn hơn nhiều. Xem ra ngươi đối với bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả. Mấy ngày tới, chúng ta sẽ bổ trợ kiến thức cho ngươi."

Diệp Vãn nói: "Đúng rồi, Lộ Quảng Nghĩa kia đối với ngươi còn rất trung thành. Mấy ngày nay hắn vì ngươi mà chịu không ít đau khổ, còn thiếu chút nữa động thủ với ông chủ đấy."

"Ừ, cảm ơn đã nhắc nhở," Khánh Trần gật đầu.

"Ngươi có biết Lưu Đức Trụ và Hoàng Tế Tiên không? Còn có cái tên thích mắng chửi người Giản Sanh nữa," Lâm Tiểu Tiếu hỏi.

"Ta có biết Lưu Đức Trụ và Hoàng Tế Tiên. Cũng không tính là quen biết, chúng ta chỉ là học cùng trường cấp 3 mà thôi," Khánh Trần giải thích nói.

"Khoan đã, ngươi ở thế giới bên ngoài thực sự chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường à?" Lâm Tiểu Tiếu chấn kinh rồi. Hắn tuy rằng biết một ít chuyện ở thế giới bên ngoài, nhưng giờ xem ra Khánh Trần ở thế giới kia hẳn là cũng rất lợi hại.

Ý chí và năng lực mà Khánh Trần thể hiện, đều không có khả năng một học sinh bình thường có thể có được.

Khánh Trần nói: "Thế giới bên ngoài là một thế giới tương đối hòa bình. Không có người siêu phàm, không có tay chân máy, cũng không có tổ chức bang phái, yên ổn và hài hòa. Ở thế giới này, nếu là người bình thường thì cũng không sao cả vì cũng chẳng có gì nguy hiểm đến tính mạng cả."

"Thật hâm mộ quá đi," Lâm Tiểu Tiếu cảm khái nói.



Khánh Trần hỏi: "Cái người hay mắng chửi kia đang bị nhốt ở nơi nào?"

"Cách phòng thẩm vấn mấy phòng đó, làm sao vậy?" Lâm Tiểu Tiếu hỏi.

"Ta có thể gặp hắn hỏi mấy câu không?" Khánh Trần hỏi.

"Đương nhiên có thể," Lâm Tiểu Tiếu cười tủm tỉm nói: "Đều người một nhà mà, còn có cái gì không thể. Về sau, trong ngục giam số 18 này ngươi được tự do muốn làm gì thì làm."

Khánh Trần nghĩ, rồi hắn dùng khăn lông khi hắn bị thủy hình che ở trên mặt, sau lại bảo Lâm Tiểu Tiếu giúp mình mang tới một cái máy đọc. Xong xuôi tất cả, lúc này mới đi vào phòng đang giam giữ Giản Sanh.

Cửa Hợp kim được mở ra, Diệp Vãn trước hết đi vào khống chế Giản Sanh.

Vị đồng hương ở Địa cầu đại khái khoảng 30 tuổi,

Giản Sanh chửi ầm lên: "Ông mày sẽ khiến cho tên nhãi con nhà ngươi.."

Không đợi hắn nói xong, Khánh Trần trầm mặc trên máy đọc viết ba chữ, đã khiến đối phương ngừng mắng chửi: "Phố Rộng Hẹp."

Giản Sanh sửng sốt một chút: "Tên nhóc ngươi là người địa cầu à?"

"Hỏi ngươi mấy việc," Khánh Trần tiếp tục viết: "Ngươi không phải người Xuyên Châu sao, tại sao xuyên qua đến nơi đây? Ngươi đã đến Lạc Thành phải không?"

"Trước đó, ông chủ dẫn ta đến Lạc Thành làm ăn. Không hiểu sao lại mơ mơ hồ hồ bị xuyên đến nơi này," Giản Sanh thấy là đồng hương địa cầu, cho nên rất thành thật trả lời.

"Ngươi là buôn bán cái gì vậy?" Khánh Trần ở máy đọc thượng lại lần nữa viết nói.

"Đậu Hoàng ngưu," Giản Sanh trả lời: "Ngươi là người Lạc Thành à?"

Nhưng Khánh Trần cũng không định trả lời vấn đề này, mà xoay người rời đi.

Cho đến lúc này, Diệp Vãn mới buông đối phương ra.

Giản Sanh nhìn cánh cửa hợp kim chậm rãi khép lại thì bỗng nhiên ý thức được, vị đồng hương này của mình cũng không có ý định cứu hắn. Thế là, hắn lặp tức chửi ầm lên.

Bất quá Giản Sanh nghĩ lại thì cảm thấy có chút không hợp lý lắm. Nếu thiếu niên này là người địa cầu, thì tại sao lại có thể ở cái nơi này có địa vị dường như cũng rất cao như thế?

Cái người trước kia đã thẩm vấn mình Lâm Tiểu Tiếu, còn có cái người cường tráng kia, dường như đều có quan hệ tốt với đối phương.

Người xuyênThời gian đã có nhân vật lợi hại như vậy sao?

Mà lúc này ở ngoài cửa, Lâm Tiểu Tiếu đang nhìn chằm chằm Khánh Trần. Trước hết là nhìn khăn lông trên mặt Khánh Trần, sau lại nhìn nhìn máy đọc trong tay đối phương.

Thiếu niên này vừa mới trải qua khảo nghiệm phòng tối và thủy hình sao? Kết quả, vẫn còn có thể duy trì thói quen cẩn thận như thế?
« Chương Trước