Chương 33: Thân thể máy móc bị hết điện

Trong màn đêm, Khánh Trần nhanh chóng vượt qua hai tiểu viện tường thấp, băng qua những ngôi nhà mà hắn vốn đã rất quen thuộc.

Trong phút chốc, toàn bộ bản đồ địa hình viện số 4 giống như hình ảnh không gian ba chiều, hiện ra rõ mồn một từng ngõ ngách trong đầu hắn.

Gió thu se lạnh, mang theo một chút hơi nóng của ban ngày.

Ngay sau đó, thiếu niên yên lặng tính toán tốc độ chạy của đối phương..

Không được! Mình cần phải chạy nhanh hơn nữa mới được!

Khánh Trần cảm giác phổi của hắn dường như đang bị thiêu đốt, từng mạch máu cũng theo đó sôi trào.

Đột nhiên, đến một ngã rẽ tối tăm, hắn chợt dừng lại.

Rồi sau đó hô hấp dường như cũng ngừng lại.

Trong viện, những chiếc lá cây ngô đồng cọ vào nhau nghe sàn sạt, một vài chiếc lá bay bay lượn lượn rồi rơi trên mặt đất, lay động.

Cách đó không xa có tiếng bước chân người đang chạy đến với tốc độ cao. Những ngôi nhà hai bên đường, đèn đã tắt.

Tất cả đều không quan trọng.

3.

2.

1.

Chính là ngày lúc này.

Thiếu niên trong đêm tối ra sức vung chiếc xẻng hướng đến chỗ khúc cua, trong không khí đánh mạnh một cái.

Bịch một tiếng! Người đàn ông trung niên đang chạy như điên đột nhiên bị chém trúng chân, ngã xuống mặt đất, lăn mấy vòng.

Khánh Trần cũng không thèm liếc nhìn đối phương một cái, đã xoay người cắm đầu cắm cổ chạy như bay. Trong thoáng chốc, bóng dáng hắn đã mất dạng trong gió thu hiu hiu thổi.

Cho đến khi hắn hoàn toàn mất hút, tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông trung niên kia mới vang vọng khắp toàn bộ ngõ ngách trong tiểu khu. Vô số cửa sổ đều bật đèn, có người còn ngoái đầu ra cửa sổ nhìn xem, chỉ nhìn thấy một tên lưu manh đang ôm chân kêu rên khóc nức nở.

Chân phải của hắn đã bị chặt đứt, máy chảy ồ ạt.

Sau đó, ngày càng nhiều người ghé vào cửa sổ xem náo nhiệt. Nhưng bọn họ chỉ có thể nhìn thấy kẻ lưu manh đang khóc, không một ai thấy được bóng dáng Khánh Trần.

Thậm chí đến kẻ bị chém đứt chân kia, dù có suy nghĩ nát óc cũng không biết là ai đã chơi hắn.

Mãi cho đến khi Khánh Trần trở lại nhà Giang Tuyết, nhìn thấy Giang Tuyết đang ôm Lý Đồng Vân lúc này đang run bần bật, Khánh Trần hỏi: "Tiểu Vân có bị thương không?"

"Chỉ bị dọa sợ thôi, dì đã báo cảnh sát rồi, gọi cảnh sát đến xử lý bọn họ."

"Không cần đâu, cháu đã báo rồi," Khánh Trần nói.

Lý Đồng Vân nghe được tiếng nói của hắn thì ngẩng đầu nước mắt dàn dụa nói: "Anh ơi, còn một người nữa chạy mất rồi."

"Yên tâm đi, anh đã tìm được rồi," Khánh Trần trả lời.



Lúc này, Giang Tuyết mới nhìn thấy hộ khẩu* của Khánh Trần bị chiếc xẻng cứa rách chảy máu, cô bỗng nhiên đoán được Khánh Trần chắc chắn đã gặp gã lưu manh kia, hơn nữa còn xảy ra xung đột.

Chỉ là, cô xem xét đánh giá Khánh Trần nửa ngày, thì ngoài hổ khẩu ra thì không còn chỗ nào bị thương nữa.

"Hổ khẩu của cháu bị chảy máu rồi. Đợi chút, dì lấy băng gạc và cồn i- ốt xử lý cho cháu nhé!" Giang Tuyết nói.

"Chung quy vẫn là người bình thường mà," Khánh Trần cúi đầu mắt nhìn hổ khẩu của mình, trong lòng cảm thán chính mình uổng phí chỉ có bộ não là đủ mạnh mẽ, nhưng tay chân, thân thể thì không cân xứng chức nào.

Hắn ở thế giới bên trong đã đạt được tiến trình năng lực, cần thiết phải gia tăng nhanh chóng!

"Không cần đâu, dì Giang Tuyết," Khánh Trần nói: "Nhà cháu cũng có mà."

Lúc này, hàng xóm nghe thấy động tĩnh đều kéo đến. Trước đó, mọi người không dám xuất đầu lộ diện nhưng giờ nghe thấy không mọi việc hình như không còn nguy hiểm nữa mới dám thăm dò tình hình.

Khánh Trần thấy người kéo đến càng ngày càng nhiều, liền vội vàng nói: "Cảnh sát sẽ lập tức đến ngay, cháu về phòng trước đã. Dì nhớ là, đêm nay, cháu không làm gì cả."

Giang Tuyết chần chờ một chút: "Được."

* * *

Ngoài cửa sổ, có tiếng ồn ào thảo luận, tiếng xe cảnh sát bóp còi, còn có tiếng bước chân người, tất cả dường như không ảnh hưởng đến Khánh Trần.

Hắn yên lặng nằm trên giường trầm tư. Hôm nay, ngay thời điểm hắn vung tay chém xuống một xẻng kia, giống như là thời khắc hắn nghênh đón cuộc sống mới của chính mình.

Khánh Trần sở dĩ đuổi theo kẻ bắt cóc kia, một mặt là cảm thấy một đứa trẻ như Lý Đồng Vân nếu phải chịu thương tổn như thế thì hắn không thể nào tiếp thu được.

Một mặt khác, hắn luôn cảm thấy nếu ngay cả việc này mà mình không đủ dũng khí thì cũng không cần hướng tới cuộc sống mới ở thế giới bên trong.

Hắn dần dần chìm vào giấc ngủ, cho đến khi bị một trận gõ cửa làm cho tỉnh giấc.

Khánh Trần vẫn còn buồn ngủ đứng dậy mở cửa. Ngoài cửa rõ ràng là Lý Đồng Vân.

"Anh Khánh Trần, anh có thể lên nhà em một lát được không?" Lý Đồng Vân yếu ớt hỏi.

"Sao thế?" Khánh Trần buồn bực.

"Anh nhanh giúp mẹ em với," Lý Đồng Vân gấp gáp nói.

Khánh Trần lên lầu, lại thấy Giang Tuyết bất đắc dĩ ngồi bên bàn ăn, hai tay vô lực rũ xuống bên người.

"Dì bị thương à?" Khánh Trần hỏi.

"Không có, không phải bị thương," Giang Tuyết trả lời nói: ".. Là cánh tay máy không có năng lượng."

Câu trả lời này làm Khánh Trần thật sự ngây ngẩn cả người. Hắn cho tới nay cũng chưa nghiêm túc tự hỏi về cơ chế vận hành của tay chân máy như thế nào? Hắn còn cho rằng thế giới bên trong có công nghệ bí mật, ví dụ như bên trong cất giấu cái gì như là lò phản ứng phản vật chất gì đó.

Lại không nghĩ rằng, bởi vì ngày hôm qua Giang Tuyết đã sử dụng cánh tay máy quá độ cho nên dẫn tới cái đồ chơi này không động đậy được nữa.

Nói một cách đơn giản, chính là không còn điện..

"Khoan đã, độ bền của nó kém như vậy sao?" Khánh Trần nghi hoặc nói: "Vậy người nơi đó làm sao mà chống đỡ với cường độ chiến đấu cao như thế?"

Giang Tuyết giải thích nói: "Cháu không xuyên qua cho nên cháu không biết. Toàn bộ thế giới bên trong đều đã hoàn thành thăng cấp sạc nguồn điện năng lượng không dây. Bên trong thành thị có thể thấy tháp đông lạnh lò phản ứng hạt nhân, mà nó được xây dựng để lưu giữ điện năng, các " Vân Lưu Tháp " này đều thông qua phân bộ ở thành phố cung cấp điện cho cả thành phố."

"Trong thế giới bên trong, dù là xe cộ, hay thiết bị thông tin, tay chân máy, nồi cơm điện, đèn điện, 90% thiết bị điện tử đều đã không còn sử dụng tuyến truyền nữa. Mà sử dụng giống như internet, giống như một mạng lưới WIFI cực lớn bao trùm toàn bộ thành phố."



"Mỗi người đều có thẻ ID của riêng mình để trả phí, giống như thẻ căn cước vậy đó. Chỉ cần chọn trả phí theo tháng thì sẽ được tận hưởng cuộc sống nhanh chóng và tiện lợi. Tập đoàn tài chính sẽ căn cứ vào số lượng điện năng tiêu thụ của từng người mà tiến hành thu phí."

"Trong thành phố số 18, đại khái có hơn 300 tòa Vân Lưu Tháp cho nên người nơi đó đều đã không còn có khái niệm" nạp điện " nữa, bởi vì thiết bị mọi người lúc nào cũng trong tình trạng đang nạp điện."

Nạp điện trong không khí à? Khánh Trần nghi hoặc. Đây không phải là điều mà nhà khoa học Nicola. Tesla vẫn luôn mộng tưởng sao?

Lúc này, thân phận học bá của Khánh Trần liền phát huy tác dụng. Hắn nhanh chóng phân tích những gì tiếp thu được.

Nạp điện bản chất chính là truyền năng lượng. Trên thực tế, thế giới bên ngoài cũng có kỹ thuật như vậy. Ví dụ như sản phẩm mới của Xiaomi là cũng có thể nạp điện từ xa, bao trùm toàn bộ căn phòng.

Xiaomi sở dĩ có thể nạp điện từ xa, chính là nhờ trên kỹ thuật chỉnh lưu, và kỹ thuật định vị mà tạo ra đột phá, vì vậy có thể tinh chuẩn bắt lấy sóng milimet truyền ra ngoài để sạc pin cho thiết bị.

Trong hai kỹ thuật này, kỹ thuật định vị mới là quan trọng nhất. Nếu không đồ sạc tản ra ngoài sẽ là mặt cầu sóng, mà không phải là tinh chuẩn truyền tới điện thoại di động.

Nói ngắn gọn hơn, nếu không có định vị, thì đồ sạc liền sẽ tỏa sóng như một "Lò vi ba".

Điều này thật là đáng sợ.

Mà ở nơi này, thế giới kỹ thuật chắc chắn không giống như thế giới bên ngoài, ít nhất là về mặt kỹ thuật, không biết đã đột phá gấp bao nhiêu lần.

Loại kỹ thuật này liệu có gây hại cho con người hay không? Đáp án là ảnh hưởng rất nhỏ, không đáng kể bởi vì lượng phóng xạ mà nó phát tán không quá lớn.

Chỉ cần nó có kỹ thuật định vị đủ tiên tiến, thì sẽ không có ảnh hưởng gì.

Đương nhiên Khánh Trần chưa từng nghiên cứu cụ thể về nguyên lý truyền ở thế giới bên trong, cho nên không có cách nào xác định được có phải người ở thế giới bên trong đang thực hiện mộng tưởng của Tesla hay không? Thế mà có thể có kỹ thuật sạc điện từ xa tương tự như ở thế giới bên ngoài.

Bất quá, mặc kệ là loại nào, chỉ cần có thể bao phủ toàn thành phố cách thức sạc không dây thì đã làm cho người ta cảm thấy rất mới lạ.

Lúc này Lý Đồng Vân đột nhiên hỏi nói: "Nạp điện không dây kia có phóng xạ không? Tháng trước ở tiểu khu bên cạnh, có bác gái kia đã hủy đăng ký tín hiệu tháp ở trong di động? Loại phóng xạ từ Nạp điện không dây có lớn hơn tín hiệu Tháp không nhỉ?"

Giang Tuyết trước đó cũng không nghĩ nhiều. Hiện tại nghe Lý Đồng Vân hỏi thì cũng có chút lo lắng, cô hỏi: "Rất nhiều người đều nói, ngay cả phóng xạ của di động đều nguy hại rất lớn cho con người. Vân Lưu Tháp kia có ảnh hưởng đến sức khỏe của chúng ta không?"

Đúng thật là có rất nhiều người đã phổ cập khoa học về sự nguy hại của phóng xạ.

Cũng có không ít người thật sự tin. Thậm chí, không ít người đã hủy các thông tin về lại thương cơ trạm và tín hiệu tháp..

Khánh Trần nghĩ nghĩ nói: "Phóng xạ lớn hay nhỏ tùy từng người mà khác nhau."

"Ý là sao?" Lý Đồng Vân nghi hoặc.

Khánh Trần nghĩ nghĩ nói: "Trình độ càng thấp, phóng xạ càng lớn."

Lý Đồng Vân: "?"

Giang Tuyết: "?"

* * *

Chú thích của Yellow Rose:

Hổ Khẩu: Là kẽ tay, nơi nằm giữa ngón cái và ngón trỏ.

Phần về khoa học kỹ thuật này có nhiều chỗ mình không hiểu lắm nên dịch không được ổn lắm. Mọi người thông cảm! Cảm ơn!