Chương 19: Hạn chế đi ra ngoài

"Cô không sao chứ?" Khánh Trần nhìn người phụ nữ ngoài cửa nói.

Đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc đánh giá đối phương. Trước kia hai người mỗi lần gặp mặt đều rất vội vàng. Hơn nữa bởi vì tính tình người chồng thô bạo cho nên cô ấy vẫn luôn tránh tiếp xúc với nhưng người đàn ông khác cho dù Khánh Trần chỉ là một học sinh cấp 3 cũng không ngoại lệ.

Cái tính vũ phu của gã chồng đã như bóng ma tâm lý ám ảnh cô ấy.

Lúc này, trên cánh tay người phụ nữ đã biến thành một cánh tay máy. Khánh Trần phát hiện cánh tay máy của đối phương so với những tù nhân trong ngục giam số 18 thì đẹp và tinh tế hơn. Những đường cong ưu nhã trên cánh tay tràn ngập một cảm giác đẹp đẽ lạ thường.

Nếu không phải bị ống tay áo che khuất có lẽ còn đẹp hơn như thế.

Người phụ nữ này đúng là thật sự rất đẹp. Tuy rằng khóe mắt có chút đau khổ, nhưng ngược lại gia tăng thêm vẻ quyến rũ, cũng ngăn không được khí chất ôn nhu trên người.

Người phụ nữ nhìn Khánh Trần có chút ngượng ngùng nói: "Không nghĩ tới lần này lại gây thêm phiền toái cho cháu."

"Không có việc gì đâu," Khánh Trần lắc đầu: "Cháu đang định nấu cơm cho Lý Đồng Vân ăn, cháu thực sự rất quý mến em ấy."

Người phụ nữ gật gật đầu, nhìn Lý Đồng Vân nói: "Đi thôi Tiểu Vân, cùng mẹ về nhà nào."

Lý Đồng Vân đáng thương vô cùng nói: "Con còn đói lắm, trong nhà đều bị hai người đập nát hết rồi, có trở về cũng không có gì ăn."

Người phụ nữ nghe xong lời này có hơi tức giận: "Nghe lời, không cần lại gây thêm phiền toái cho người khác!"

Nhưng Khánh Trần bỗng nhiên nói: "Vừa mới nghe Tiểu Vân nói nhà cô cũng không còn gì ăn, nếu không thì hai người cùng ăn cơm với cháu đi."

Người phụ nữ và Lý Đồng Vân đều sửng sốt một chút. Trước kia Khánh Trần tuy rằng cũng đồng ý giúp đỡ, nhưng cũng chưa từng chủ động tỏ vẻ quá nhiệt tình.

Rất sợ chính mình chọc vào phiền toái.

"Cháu cũng rất muốn biết một ít về chuyện xuyên qua," Khánh Trần giải thích nói: "Cho nên muốn hỏi một chút.. À, dì tên là gì?"

"Dì tên là Giang Tuyết," người phụ nữ trả lời.

"À, chính là cháu muốn hỏi dì Giang Tuyết một chút về chuyện thế giới bên trong," Khánh Trần nói: "Dì có tiện nói với cháu không?"

Thật ra Giang Tuyết cũng chỉ lớn hơn Khánh Trần mười hai tuổi, kêu là dì thì hình như hơi lớn, nhưng hắn cùng Lý Đồng Vân khi bắt đầu quen biết cho đến bây giờ đều xưng hô như thế.

"Cũng không có gì không tiện," Giang Tuyết nói: "Việc này cháu muốn hỏi lúc nào thì cũng được. Bây giờ, không làm phiền cháu nữa. Dì cũng phải về dọn dẹp một chút cũng có thể nấu cơm cho Tiểu Vân ăn."

"Mẹ, ở lại nhà anh ăn cơm đi mà," Lý Đồng Vân thấp giọng nói.

Giang Tuyết nhìn biểu tình cầu xin củaTiểu Vân thì thở dài: "Việc này thật sự phiền cháu quá."



Từ đầu tới cuối, người phụ nữ này trước sau đều một bộ dáng ngượng ngùng, Khánh Trần có thể cảm nhận được đối phương trong lòng cảm thấy rất áy náy.

Loại tính cách này, ở thế giới bên trong hung mãnh kia, thật sự có thể sống tốt sao?

Khánh Trần cố gắng đè nén sự tò mò trong lòng, cho đến khi hắn bưng cơm chiên đặt lên bàn, mới rốt cuộc dường như không có việc gì nói: "Cháu thấy cảnh sát có lên hỏi chuyện, bọn họ nói như thế nào vậy dì?"

Giang Tuyết trả lời: "Hàng xóm đều giúp cô trình bày hết thảy mọi chuyện. Đáng lẽ, họ mang cô về lấy lời khai nhưng suy xét đến việc dì còn có con nhỏ, hơn nữa là hành vi phòng vệ chính đáng, nên cho dì ở lại. Nếu có việc thì sẽ gọi dì qua."

Lúc này, Khánh Trần mới hỏi ra câu hỏi mà bản thân muốn hỏi nhất: "Cháu thấy có hai người đến sau, bọn họ muốn làm gì thế ạ?"

"Dì cũng không rõ ràng lắm bọn họ muốn làm gì," Giang Tuyết lắc đầu: "Đối phương dường như từ cảnh sát cũng hiểu biết một ít về sự tình. Sau đó bảo dì điền vào một bảng biểu, rồi chụp cho dì hai tấm hình sau đó rời đi."

Khánh Trần sửng sốt một chút: "Chỉ đơn giản như vậy?"

"Đúng rồi, bọn họ còn nói sau này có thể sẽ trở lại tìm dì, bảo dì trong thời gian tới đừng rời khỏi Lạc Thành. Nhưng bọn hắn cũng chưa có hỏi dì chuyện gì hết," Giang Tuyết trả lời.

"Cảnh sát cũng không quản bọn họ à?" Khánh Trần tò mò.

"Bọn họ hình như đưa cho đồng chí cảnh sát giấy chứng nhận gì đấy," Giang Tuyết giải thích: "Cụ thể dì cũng không được rõ lắm, dù sao là không quản bọn họ."

Việc này, Khánh Trần liền đối với những người đó có được một vài hiểu biết:

Đầu tiên, đối phương cũng không phải nhìn thấy người xuyên việt thì sẽ bắt.

Thứ hai, đối phương có giấy chứng nhận của chính phủ.

Bất luận như thế nào, ít nhất đối phương cũng không có điên cuồng như trong tưởng tượng của hăn. Việc này làm Khánh Trần an tâm rất nhiều.

Đột nhiên, Khánh Trần nhìn Giang Tuyết nói: "Dì Giang Tuyết, dì ở thế giới bên trong có thân phận gì vậy?"

"Thế giới bên trong", tên này là sau khi Hà Tiểu Tiểu công bố công lược, đã dần dần truyền bá.

Xem như mọi người đối với thế giới xuyên qua kia đã công nhận xưng hô như thế.

Giang Tuyết trả lời: "Dì ở trong thành phố số 18 mở một phòng khám cho tứ chi bằng máy, thật ra chính là giúp người khác trang bị tay chân bằng máy. Khi dì mới vừa xuyên qua thì cái gì cũng không hiểu, có người tới cửa bảo trang bị tay chân bằng máy dì chỉ biết từ chối."

Khánh Trần gật gật đầu, loại kỹ thuật này xác thật không phải hai ngày là có thể nắm được.

"Vậy hai tay này của dì.." Hắn hỏi.

"Ngay khi dì đi qua đã có, đến khi trở về thì cũng mang theo trở về" Giang Tuyết trả lời.

Khánh Trần lại hỏi: "Cháu nghe có người từng xuyên qua nhắc đến ngục giam số 18, nó ở đâu vậy?"



"Bên cạnh thành thị số 18 đó," Giang Tuyết nói: "Tòa ngục giam này còn rất nổi danh, hình như là một nơi chuyên giam giữ tù nhân phạm tội nặng, là ngục giam tối cao của Liên Bang phòng vệ."

"Liên Bang thể chế?" Khánh Trần chần chờ một chút: "Dì Giang Tuyết còn biết thêm chút gì không?"

"Dì cũng vừa xuyên qua hai ngày, nên cái gì cũng chưa rõ ràng lắm," Giang Tuyết lắc đầu.

Lúc này, cô bé Lý Đồng Vân bên cạnh hỏi: "Mẹ, phòng khám của mẹ tên là gì vậy?"

"Tên là phòng khám tay chân bằng máy Giang Tuyết," Giang Tuyết trả lời: "Con hỏi chi vậy?"

"Hỏi một chút thôi mà," Lý Đồng Vân vừa rưới nước tương lên cơm chiên vừa nói.

Khánh Trần nhớ kỹ tên này. Chẳng qua hắn hiện tại chỉ sợ cũng không đủ năng lực trợ giúp đối phương.

Nếu muốn can thiệp, chắc phải thông qua Lộ Quảng Nghĩa hoặc là Lý Thúc Đồng. Nhưng chính mình nên giải thích việc mình quen biết Giang Tuyết như thế nào?

Hắn hiện tại cũng không rõ lắm mọi người ở thế giới bên trong sẽ đối đãi với người xuyên việt như thế nào. Giả sử Giang Tuyết bại lộ, chẳng phải là chính mình cũng sẽ bị phát hiện?

Chờ một chút đi, trước mắt xem ra Giang Tuyết cũng không có vẻ gì nguy hiểm lắm.

Giang Tuyết nhìn về phía Khánh Trần: "Cháu tại sao lại tò mò về thế giới bên trong như vậy?"

"Cháu cũng rất muốn được xuyên qua," Khánh Trần cười nói: "Cháu cũng rất hâm mộ những người xuyên việt đó."

Giang Tuyết lắc đầu: "Thế giới kia rất nguy hiểm, trên cơ bản ngoại trừ người của Lý thị, Trần thị, Khánh thị, Kamiyo, Lộc Đảo tập đoàn, những người khác mỗi ngày đều trải qua cảnh nước sôi lửa bỏng, còn không bằng thế giới bề ngoài."

Khánh Trần nghĩ thầm, chính mình là người của Khánh thị nhưng cũng sống trong nước sôi lửa bỏng như vậy thôi.

Hắn hỏi: "Sau này dì có tính toán gì không?"

"Dì muốn trước hết mang Tiểu Vân đến nhà bà ngoại ở Trịnh Thành ở một thời gian. Ngày mai sẽ đi! Sau đó trở về cùng ba Tiểu Vân ly hôn," Giang Tuyết nói.

Khánh Trần bỗng nhiên nghĩ tới một việc, sau đó nhắc nhở nói: "Vậy mua vé trước đi, mỗi ngày người đi Trịnh Thành đều nhiều rất nhiều, mua vé cũng hơi khó."

Giang Tuyết cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp dùng phần mềm trên di động mua một vé đi Trịnh Thành, chuyển tiền thành công, nhưng khi đến lúc xuất vé thì lại hiện lên thông báo thất bại!

Quả nhiên.

Khánh Trần lâm vào trầm tư. Ngay khi hắn nghe được đối phương nói không cho Giang Tuyết rời Lạc Thành, nhưng lại không có bất luận hành động hạn chế gì thi thố, thì hắn liền đoán được khả năng có sẽ có thủ đoạn khác.

Tổ chức thần bí chụp ảnh Giang Tuyết, có lẽ chính là để hạn chế cô ấy đi ra ngoài.