Hoắc Triều thuê hai căn phòng ở một khách sạn địa phương.
Thời gian không còn sớm, hai người trở về phòng mình chuẩn bị.
Sáng sớm ngày hôm sau, mặc dù thời điểm ban đầu Thư Giai Nhĩ nói mọi người không ai phiền ai, nhưng rốt cuộc cô vẫn tròn mắt trông mong đi theo phía sau Hoắc Triều, cùng ăn bữa sáng với anh.
Dù sao Thư Giai Nhĩ quyết định hôm nay quấn lấy Hoắc Triều rồi, anh đi đâu, cô cũng đi theo đến đó.
Huyện B không lớn, nhưng cái không lớn này là tương đối so với Bắc Kinh mà thôi.
Thư Giai Nhĩ không thừa hưởng ký ức của nguyên chủ, cho rằng huyện B chỉ là một huyện nhỏ, chắc chắn cũng lớn xấp xỉ với trấn nhỏ, nhưng trên thực tế không phải vậy, mấy năm này huyện B xây dựng lại sau thảm họa, nhà lầu san sát là một nơi phồn thịnh phát triển mạnh.
Đối với huyện B thì hai mắt cô như bị bôi đen, không nhận biết được chỗ nào. Vì đề phòng Hoắc Triều phát hiện ra điểm không thích hợp, Thư Giai Nhĩ quyết định, cả ngày hôm nay cô kẹp chặt cái đuôi cẩn thận làm người*, có thể không nói thì cố gắng đừng nói.
*Kẹp chặt cái đuôi cẩn thận làm người: Chỉ một người đột nhiên thu mình khiêm tốn, thận trọng hơn.
Hoắc Triều thấy Thư Giai Nhĩ hôm nay ngoan như vậy, có chút bất ngờ nhướng mày, “Hôm nay sao thế? Yên tĩnh như vậy, một câu cũng không nói?”
Thư Nhĩ cầm trong tay một chiếc bánh bao, giống như chú chuột hamster nhỏ gặm từng chút một, tùy tiện tìm một cái cớ, “Tối qua em ngủ không ngon.”
Hoắc Triều suy nghĩ một chút, sờ cái đầu mềm mại như nhung của cô, “Có phải em nhớ bà nội em không?”
Nguyên chủ ở huyện B sống ròng rã 17 năm, nơi này có tất cả ký ức của nguyên chủ và họ hàng thân cận nhất. Cho nên Hoắc Triều cho rằng Thư Giai Nhĩ nhìn vật nhớ người.
Thư Giai Nhĩ qua loa ừm ừm hai tiếng, “Anh trai, hôm nay em không muốn nói nhiều lắm.”
Nếu như Hoắc Triều hỏi cô đường xx đi như thế nào, nơi này trước khi động đất ở đâu, cô nói thế nào?
Cô cũng có biết đâu.
Vì để tránh cho khả năng gặp phải tình huống lúng túng, không nói câu nào là tốt nhất.
Sau khi ăn xong bữa sáng ở khách sạn, Thư Giai Nhĩ đi theo Hoắc Triều cùng ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, cô mới biết bản thân mình nghĩ quá nhiều rồi.
Ngay từ đầu Hoắc Triều dự định tới một mình sớm đã tìm xong một người địa phương dẫn đường, toàn bộ hành trình có xe chuyên dùng đưa đón, nào cần cô chỉ đường?
Sau khi lên xe Thư Giai Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, có điều cô vẫn có thể gắng sức bớt nói được thì bớt.
Khi ngồi trên xe, tài xế luôn chủ động tìm đề tài nói chuyện, khuấy động bầu không khí, “Mấy người là người Bắc Kinh tới sao? Vậy cách huyện B rất xa, mấy người tới nơi này thăm bà con sao? Mấy năm này huyện B thay đổi rất lớn, cậu xem, phát triển tốt biết bao.”
Thư Giai Nhĩ và Hoắc Triều đều không có tâm trạng trò chuyện, người tài xế tự nói một mình, ngược lại tự nói hăng say một đường.
“Cậu muốn đến chỗ xảy ra động đất lúc trước phải không? Chỉ chớp mắt động đất đã qua được mười năm rồi, thời gian trôi qua nhanh thật. Tôi không phải là người bản địa ở đây, không trải qua trận động đất lớn đó, nghe nói thương vong nặng nề. Haizzz.”
Chỉ lát sau, tài xế đã dừng xe lại, “Chính là chỗ này.”
Đây là mảnh đất có khu dân cư, cũng có trung tâm thương mại, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ hoang tàn đầy rẫy sau động đất mười năm trước.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất, có thể xóa đi rất nhiều vết tích, nhưng vết thương trong lòng, lại không thể xóa đi được dễ dàng như vậy.
Hoắc Triều nói với người tài xế một câu, “Chú chờ ở đây”, rồi cùng Thư Giai Nhĩ xuống xe.
Thư Giai Nhĩ tò mò nhìn xung quanh, đây cũng là lần đầu tiên cô tới nơi này, không nghĩ tới mảnh đất này phồn hoa như vậy.
Bởi vì vẫn còn trong kỳ nghỉ, cho nên trên mặt người đi đường người lại không có nhiều cảm xúc khẩn trương và gấp gáp khi ra khỏi nhà, ngẫu nhiên có mấy đứa trẻ nắm tay bố mẹ đi qua, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ sung sướиɠ. Động đất mười năm trước, còn có bao nhiêu người luôn để trong lòng đây?
Đầu tiên, Hoắc Triều đi vào một tiểu khu.
Hôm nay anh chỉ là tới để tìm lại ký ức đã từng trải qua ở đây, trên thực tế anh đã mời cơ quan thám tử chuyên nghiệp đến điều tra sự việc mười năm trước, dựa vào mình anh điều tra khẳng định không thực tế.
Mặc dù sự việc đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng anh nghĩ, nhất định vẫn còn có người chứng kiến thấy anh được cứu như thế nào.
Kỳ thật có một số chi tiết nhỏ ban đầu chưa phát giác, sau khi xảy ra sự việc tỉ mỉ nhớ lại một lượt, mới kinh ngạc phát hiện sơ hở rất nhiều.
Năm đó lúc anh mở mắt, thấy một cô gái nhỏ mặc quần áo sạch sẽ, nụ cười của cô ấy có chút không rõ ràng dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Anh hỏi một câu, “Là em cứu anh phải không? Cảm ơn.” Sau đó, anh lại thêm một câu, anh sẽ báo đáp cô.
Hứa hẹn của anh, tất nhiên là hữu hiệu cả đời.
Điều kiện tiên quyết là, đúng là cô đã cứu anh.
Khi đó tuổi Hoắc Triều còn nhỏ, lại thêm trong lòng không đủ bình tĩnh, không phát hiện bất thường, nhưng sau khi nhận được mấy đoạn tin nhắn của Thư Nhĩ*, anh cẩn thận nhớ lại mấy lần cảnh tượng khi đó, càng nhớ càng thấy không đúng. Cô gái nhỏ kia nhìn qua quá mức sạch sẽ chỉnh tề, nụ cười của cô cũng quá thoải mái, ngược lại có chút cảm giác không hợp với cảnh vật xung quanh.
Lời Thư Nhĩ* nói là sự thật sao?
Cho dù là thật, cô gái nhỏ năm đó, thật sự là ân nhân cứu mạng của anh sao?
Đây mới là nguyên nhân anh tự mình đến huyện B, đồng thời mời cơ quan thám tử chuyên nghiệp điều tra chân tướng sự thật.
Hoắc Triều đi về phía trước, nhìn hoa nhỏ không biết tên trong tiểu khu, rơi vào trầm tư.
Hoắc Triều không nói gì, Thư Giai Nhĩ cũng không muốn nói chuyện, không khí nhất thời có chút an tĩnh.
Lúc này, trong tiểu khu có người già dắt chó đi dạo đi qua.
Con chó này nhìn qua rất già rồi, bước đi lảo đảo, đi một bước lại dừng lại vài bước, ông cụ dắt nó cũng rất già rồi, trên mặt đều là dấu vết của người già, bàn tay cũng gầy khô, đầy nếp nhăn.
Đây chẳng qua lại chỉ là một cảnh bình thường.
Người già và chó.
Thậm chí Thư Giai Nhĩ và ông cụ này còn nhìn nhau một giây.
Đang lúc Thư Giai Nhĩ muốn dời tầm mắt đi, ông cụ đột nhiên kêu lên một tiếng, “Cháu là Tiểu Thư Nhĩ!”
Tim Thư Giai Nhĩ vừa thịch một cái.
Không phải chứ?
Thế này cũng có thể gặp phải người quen nguyên chủ?
Ông cụ ngừng lại, trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa, “Tiểu Thư Nhĩ, không phải cháu đi Bắc Kinh rồi sao? Quay về thăm bà nội cháu hả?”
Thư Giai Nhĩ gật gật đầu.
Ông cụ thở dài một hơi, “Haizzz, đến nhà ông uống ngụm nước không? Bây giờ cháu cũng không có chỗ để đi rồi.”
Thư Giai Nhĩ không lên tiếng, ngược lại Hoắc Triều hỏi một câu, “Sao lại không có chỗ để đi ạ? Bà của cô ấy không phải…”
Ông cụ liếc mắt nhìn Hoắc Triều một cái, “Cháu không biết sao? Nhà của con bé và bà nó là nhà thuê, bây giờ người đi rồi, Tiểu Thư Nhĩ cũng đến Bắc Kinh rồi, căn nhà đó không phải trả lại sao? Bây giờ đã để người khác ở rồi.”
Hoắc Triều rất hứng thú với cuộc sống trước kia của Thư Giai Nhĩ, đáp ứng lời mời của ông cụ, Thư Giai Nhĩ không có cách nào khác, cũng chỉ có thể đi theo.
Ông cụ nhìn Thư Giai Nhĩ trầm mặc, cũng không cảm thấy kỳ quái, trước kia nguyên chủ vốn là một người không thích nói chuyện như thế, tự ti, hướng nội, nhạy cảm, chỉ thân thiết với bà nội.
Trong nhà ông cụ còn có một người vợ già, vừa nhìn thấy bọn họ, vội vàng tiến vào phòng bếp rót hai ly nước cho họ, “Trời nóng, uống ngụm nước, trong nhà không có trẻ con, đồ ăn vặt không nhiều, chỉ có một chút cà chua dưa chuột.”
Thư Giai Nhĩ mím môi cười, “Không sao đâu bà, cháu thích ăn cà chua.”
Cụ bà chủ nhà chao ôi một tiếng, “Vậy bà đi rửa mấy quả cho cháu.”
Sau khi ngồi xuống, ông cụ có cơ hội quan sát kỹ Hoắc Triều, mới vừa rồi ở trong tiểu khu chưa kịp quan sát kỹ, bây giờ tỉ mỉ quan sát, mới phát hiện dáng vẻ thằng nhóc này thật tuấn tú.
Ông cụ trêu đùa, “Cậu là bạn tốt của Tiểu Thư Nhĩ sao?”
Lúc này Thư Giai Nhĩ mới có chút hứng thú nói chuyện, bác bỏ nói, “Không phải ạ, anh ấy là anh cháu, là cháu tự nhận.”
Ông cụ ồ một tiếng, ông phát hiện sau khi Tiểu Thư Nhĩ đi Bắc Kinh, cả người ngược lại trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.
“Vậy anh cháu theo cháu tới đây thăm bà nội cháu sao?”
Sau khi Thư Giai Nhĩ nghe được câu này, trong lòng có chút hổ thẹn, cô tới đây là đi theo góp vui. Chẳng qua bây giờ, ngược lại cô đã hạ quyết tâm, quyết định chờ sau khi Hoắc Triều biết rõ Thư Nhĩ* là ân nhân cứu mạng của anh xong, cô sẽ đến trước mộ bà nội thăm bà, nếu như có thể, thuận tiện đốt cho bà chút tiền giấy, để bà ở thế giới bên kia sống khá một chút.
Thư Giai Nhĩ lắc đầu, “Không phải ạ, anh ấy tới tìm ân nhân cứu mạng ngày bé của mình.”
Ông cụ bừng tỉnh, “Ân nhân cứu mạng sao. Là nơi xảy ra động đất mười năm trước phải không?”
Thư Giai Nhĩ gật đầu.
Lúc này, người vợ của ông cụ nói chen vào, “Tiểu Thư Nhĩ khi đó không phải cũng cứu một bé trai sao? Sao không thấy bé nam đó đến báo đáp nhỉ?”
Cụ bà vừa nói câu này, không chỉ Hoắc Triều mà ngay chính bản thân Thư Giai Nhĩ cũng lấy làm kinh hãi.
Khi còn nhỏ nguyên chủ lại cũng cứu người?
Ai vậy?
Đây chính là chỗ hại khi không kế thừa ký ức nguyên chủ, không biết cái gì hết, hai mắt như bị bôi đen ý, toàn dựa vào người khác nói cho.
Hoắc Triều nhướng mày, “Bé Thư Nhĩ, em đã cứu một bé nam sao?” Nghe thêm cách xưng hô của ông cụ với Thư Giai Nhĩ, Hoắc Triều vẫn cứ gọi tên trước đây của Thư Giai Nhĩ.
Thư Giai Nhĩ chỉ cười ngây ngốc không nói chuyện.
Không phải cô không muốn nói chuyện, mà là bản thân cô cũng không biết tình huống này là gì.
“Lại nói đứa nhỏ này thật thành thực, tình hình nguy hiểm như thế cũng dám xông lên, suýt chút nữa bản thân cũng tiêu luôn.”
Sau khi nghe thấy câu này, Thư Giai Nhĩ đột nhiên nhớ tới vết sẹo sau lưng của mình.
Cô vẫn luôn để ý vết sẹo rõ ràng ở sau lưng của mình, cảm thấy vết thương kia ảnh hưởng tới mỹ cảm phần lưng.
Cho nên, vết thương sau lưng cô có khả năng là vì cứu người mà lưu lại sao?
Thư Giai Nhĩ không thích hợp hỏi vấn đề, dù sao cô cũng là đương sự, ngay cả chính cô cũng hỏi “Chuyện gì xảy ra”, không phải quá kỳ quái rồi sao?
Cũng may Hoắc Triều giúp cô hỏi ra vấn đề.
Giữa chân mày Hoắc Triều cau lại, giọng nói hơi trầm xuống, “Chuyện gì xảy ra vậy ạ? Lúc đó tình huống rất nguy hiểm?”
Ông cụ tiếp lời, “Đúng vậy, làm sao mà không nguy hiểm được? Khi đó Tiểu Thư Nhĩ vì cứu bé nam kia, dùng cơ thể mình chắn trên cơ thể cậu bé đó, cậu bé đó hình như không có vấn đề gì, Tiểu Thư Nhĩ bị cột nhà đập vào hôn mê bất tỉnh, cũng may hàng xóm con bé nhìn thấy, cứu nó ra ngoài. Lúc đó hô hấp của Tiểu Thư Nhĩ cũng tạm ngừng một hồi, cũng may hàng xóm hiểu chút kiến thức cấp cứu, tiến hành kỹ thuật hồi sức tim phổi khẩn cấp, mới cứu Tiểu Thư Nhĩ trở về. Cũng là mạng Tiểu Thư Nhĩ lớn, bình an lớn đến như này.” Ông cụ nói xong một đoạn dài như vậy, không nhịn được hơi thở dốc.
Cụ bà bên cạnh vẻ mặt cũng sụt sịt.
Hoắc Triều nghe xong hoàn chỉnh cả đoạn thì sắc mặt đã khó coi rồi.
Trước đây Thư Giai Nhĩ lại có thể vì cứu một đứa con trai ngay cả mạng cũng không cần?
Bọn họ có quan hệ gì?
Lại có thể khiến cô anh dũng can đảm, không hề để ý đến bản thân?
Khi cô ở trước mặt anh không phải rất thông minh sao? Sao lúc đó lại ngốc như vậy?