Chương 25



Cái tên Hoắc Triều này càng xuất hiện trong thế giới của Thư Nhĩ* thì cô ta càng chú ý tới cô gái có tên đồng âm với mình.

Thế giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Theo một thống kê không chính quy, nếu một người muốn quen biết một người khác, có thể thông qua nhiều nhất 5 người là được.

Lúc trước Lý Mạt hỏi thăm tin tức của Hoắc Triều trong một nhóm lên nên biết không ít người. Cho nên ảnh chụp và video trong vòng bạn bè của Triệu Chi Phong xuất hiện trước mặt Lý Mạt cũng không lạ lắm.

Thư Nhĩ* giả vờ như vô tình hỏi: “Mạt Mạt, tôi có thể xem đoạn video này chứ?”

Lý Mạt rất hào phóng: “Đương nhiên là được rồi.”

Thư Nhĩ* nhận điện thoại từ trong tay Lý Mạt.

Độ phân giải của nó rất cao, hiện rõ ràng khuôn mặt của chàng trai trong video.

Một gương mặt xuất sắc đến quá đáng.

Anh tuấn đến nỗi khiến người ta đã nhìn là không sao quên được.

Trách không được anh làm bừa thứ gì cũng khiến nhiều người chú ý như vậy. Càng đừng nói đến anh là con cháu nhà họ Hoắc.

Trong video, trên tay Hoắc Triều cầm kim đan len, tuy cô ta không rõ Hoắc Triều và Thư Nhĩ có quan hệ gì nhưng một chàng trai có thể vì một cô gái chạm vào thứ trước nay chưa từng động vào, mối quan hệ này thế nào cũng không bình thường.

Thư Nhĩ* nhìn chằm chằm gương mặt trẻ tuổi anh tuấn trong video, trong lòng dần dần xuất hiện cảm giác quái lạ.

Anh cho cô ta một cảm giác quen mắt, giống như… bọn họ đã từng gặp nhau vào một ngày nào đó.

Cảm giác quen thuộc này không phải đến từ phán đoán của cô ta, càng không thể đến từ kiếp trước được.

Cô ta không tin kiếp trước kiếp sau, chỉ tin vào đời này.

Một phần cảm giác quen thuộc này khiến cô ta rất để ý.

Nếu vậy, rốt cuộc cô ta gặp anh ở nơi nào, trong hoàn cảnh nào?

-

Vào tiết học cuối cùng, điện thoại ở trong bàn học của Thư Nhĩ rung một chút.

Cô lấy điện thoại ra nhìn thì thấy nó đến từ WeChat của Hoắc Triều

[Em có mời bạn học không?]

!!!

Vậy du thuyền xa hoa hoàn thành rồi à?

Ngón tay Thư Nhĩ không ngừng ấn lên màn hình: [Tan học em sẽ mời!]

[Được.]

Khó khăn lắm mới chịu đựng đến tan học, tiếng chuông kết thúc cuối cùng cũng vang lên, Thư Nhĩ không chờ nổi giáo viên đang đứng lớp tiết cuối cùng thu dọn giáo án rời đi, lập tức đứng từ vị trí cao giọng nói: “Các bạn học, hôm nay là sinh nhật mình, các cậu có muốn tới dự tiệc sinh nhật không?”

Lúc đầu cả lớp sửng sốt một chút, hai giây sau mới có từng đợt âm thanh vang lên: “Muốn!”

“Oa, chắc chắn là muốn rồi!”

“Bạn học Thư Nhĩ, sinh nhật vui vẻ!”

“Bạn học Thư Nhĩ, hôm nay cậu thật xinh đẹp.”

Quan hệ của Thư Nhĩ với lớp khá tốt, thống kê cuối cùng thì có một nửa lớp đồng ý tham gia tiệc sinh nhật của cô. Lẽ ra giáo viên tiết cuối cũng thấy rất hứng thú, sau đó lại thấy giáo viên như ông ấy đi thì có thể sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng chơi đùa của bạn bè nên mới thôi.

Đương nhiên lúc trước Thư Nhĩ nói muốn mời bạn với Hoắc Triều là hoàn toàn nghiêm túc, nhưng cô biết rõ không thể tất cả mọi người đều đi được, bây giờ có một nửa người đồng ý đi đã rất tốt rồi.

Bộ phận bạn học không đi, có người phải về nhà, có người có hẹn riêng, người rảnh thì đa phần đều nói muốn đi.

Lúc Hoắc Triều tới lớp của Thư Nhĩ liền nhìn thấy Thư Nhĩ dẫn một đám người đi tới chỗ anh.

Không chỉ mình anh, hai người Hứa Trần và Triệu Chi Phong cũng ở đó.

Bởi vì du thuyền đậu trên biển nên đoàn người phải ngồi xe đến.

Hoắc Triều đã sớm chuẩn bị hết, dẫn đầu chính là Ferrari màu lửa đỏ của anh, phía sau là mấy chiếc Mercedes-Benz, dùng để chở nhóm bạn học của Thư Nhĩ.

Đương nhiên Thư Nhĩ ngồi cùng một chiếc xe với Hoắc Triều.

Đừng nói là quá lố, người không biết chuyện có khi còn tưởng rằng có người muốn kết hôn.

Nếu không phải bên trên Mercedes-Benz không treo hoa kết hôn thì phỏng chừng không ít người qua đường đã hiểu lầm rồi.

Sau khi Thư Nhĩ lên xe thắt đai an toàn xong, hỏi những thắc mắc đã lâu trong lòng: “Anh trai, xe này của anh… ở đâu vậy?”

Hoắc Triều khởi động xe, tranh thủ nói: “Mượn bạn.”

Nam chính này có quan hệ rộng thế, có nhiều bạn bè như vậy.

“Cho nên những chiếc xe này đều của bạn anh à? Bọn họ cũng tới tham gia tiệc sinh nhật của em sao?”

Hoắc Triều vừa xoay xe vừa ừ một tiếng.

Thư Nhĩ sống hai đời, lần đầu tiên thật sự muốn khóc hu hu hu.

Làm một người mắc bệnh công chúa, có người cưng chiều thì rất hạnh phúc nhỉ?

Đãi ngộ này, phô trương này, cho dù là đời trước thì có thể cô cũng không có được!

Ba mẹ cô sẽ không đồng ý cô quá phô trương lãng phí.

Đời này, trước mắt cô chỉ là một người bình thường, nhưng cô lại có được cuộc sống mà đời trước không có.

Càng không cần nói, mùi vị này thật sự không tồi.

Thư Nhĩ ngồi trên Ferrari, thật sự có cảm giác như ngồi xe hoa.

“Anh trai, du thuyền của anh là thuê sao?”

“Không phải thuê, anh mượn cậu nhỏ của anh.”

Nam chính chỉ vì tiệc sinh nhật của cô mà có lòng mượn du thuyền xa hoa của cậu anh!

Thư Nhĩ thật sự rất bất ngờ, cô chống tay lên cằm, mềm mại đáng yêu nói: "Anh trai, anh đối xử tốt với em quá.”

Hoắc Triều "Ừm" một tiếng.

Chờ sau khi Thư Nhĩ và nhóm bạn học của cô lên du thuyền, trong lòng bọn họ đều chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Này mẹ nó là tiệc sinh nhật à?

Chủ đề tiệc sinh nhật là “Alice ở xứ sở thần tiên”, xem như lễ kỷ niệm một năm yêu đương hay hiện trường kết hôn cũng được.

Khoe khoang thế này, còn lớn hơn hiện trường cầu hôn trước của vị phú nhị đại nào đó.

Các bạn học: Đau xót, thật sự đau xót mà. Người so với người cũng đủ tức chết.

Trong lòng Thư Nhĩ gào khóc: Nam chính thật hào phóng với cô!

Cô xuyên vào quyển sách này thật sự không lỗ! Một chút cũng không lỗ!

Cô vừa lên du thuyền liền có một người mặc quần áo thú bông cài vương miện pha lê lên đầu cho cô.

Đêm nay, cô chính là Alice duy nhất.

Thư Nhĩ nhìn chung quanh một vòng, phát hiện khắp nơi đều là ánh đèn màu xanh lam đậm, còn có sương mù màu trắng bốc lên từ trên mặt đất, ánh đèn màu lam cùng sương mù màu trắng làm nổi bật một biển hoa, khiến cho nơi này như chốn thần tiên.

Khắp nơi trên chỗ tiệc sinh nhật đều có đồ uống và đồ ngọt.

Còn có người mặc đồ thỏ bông nhảy nhót khắp nơi.

Red Queen và White Queen* cũng ở đây.

*Red Queen và White Queen: Nữ Hoàng Đỏ và Nữ Hoàng Trắng trong "Alice lạc vào xứ sở thần tiên"

Ở đâu Thư Nhĩ cũng nghe được tiếng thét chói tai của bạn trong lớp.

“Trời ơi, đây là Nữ Hoàng Đỏ này! Cô ấy hoá trang thật là giống!”

“Còn có mèo Cheshire* nữa! Mèo Cheshire chân chạm đất kìa ha ha ha.”

*Mèo Cheshire: chú mèo trong "Alice lạc vào xứ sở thần tiên", được nhớ đến với nụ cười tinh nghịch và đáng yêu

“Mẹ ơi, con cảm thấy mình thật sự đến chốn thần tiên rồi.”

Cách đó không xa còn có một chiếc bánh kem lớn 16 tầng.

16 tầng, tượng trưng cho Thư Nhĩ 16 tuổi.

Sau khi Thư Nhĩ đánh giá một lượt, nắm vạt áo của Hoắc Triều, vui đến sáng mắt: “Anh trai, chuyện này có phải quá khoe khoang không?”

Lúc trước cô chỉ nói muốn du thuyền xa hoa, không ngờ trên du thuyền lại trang trí xa hoa như vậy.

Mắt nhìn đời trước của cô vẫn còn, cô biết chuẩn bị bữa tiệc như vậy thì chắc chắn không ít hơn 7 chữ số.

Hiện trường này được trang trí rất có tâm. Không chừng còn mời người có chuyên môn thiết kế.

Cô thật sự quá thích bữa tiệc sinh nhật này!

Nói đến chuyện này thì Hoắc Triều liền thấy đau đầu.

Hiện trường là cậu của anh mời người làm.

Sau khi mẹ anh mất, có một thời gian rất dài anh không liên lạc với người bên nhà mẹ. Lần này anh vì tiệc sinh nhật của Thư Nhĩ mà tìm cậu của mình mượn du thuyền. Sau khi cậu của anh hỏi anh mượn để làm gì thì liền phất tay, nói cậu ấy sẽ xử lý hiện trường.

Đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn cách trang trí của nơi này.

Tuy rằng cũng khá khoe khoang nhưng Hoắc Triều cảm thấy có thể chấp nhận được.

Rất nhiều nơi tổ chức sinh nhật 16 tuổi đều mời người thân bạn bè uống rượu, tổ chức rất lớn.

Dù sao 16 tuổi cũng là đường ranh giới quan trọng trong cuộc đời.

Nếu người nhà của Thư Nhĩ không làm cho cô thì anh tổ chức một bức tiệc sinh nhật cho ân nhân của mình thì cũng rất hợp lý đúng không?

Ngay lúc 20:00, người mặc đồ thỏ đẩy bánh kem ra.

Anh đưa dao nĩa vào trong tay Thư Nhĩ.

Thư Nhĩ nhìn bánh kem cao 16 tầng, mới với Hoắc Triều đứng kế bên: “Anh trai, cái này cao quá, em không cắt tới tầng trên cùng.”

“Em chọn bừa một tầng vừa mắt đi.”

“Vâng.”

Ánh đèn chiếu lên người Thư Nhĩ và Hoắc Triều.

Giờ phút này, toàn trường đều chăm chú vào hai người bọn họ.

Bạn bè, bạn học dưới sân khấu đều nín thở chờ đợi giây phút Thư Nhĩ cắt bánh kem.

Triệu Chi Phong ở dưới đã không khống chế được tay mình rồi, cậu ta lấy điện thoại ra chụp điên cuồng.

Tổ chức một bữa sinh nhật cho Thư Nhĩ, mẹ nó, Hoắc Triều cũng có lòng quá chứ?

Hiện trường trang trí cũng quá xa hoa lộng lẫy, không chỉ hâm nóng trái tim thiếu nữ, ngay cả trái tim của cậu ta cũng bị hâm luôn rồi.

Nơi này đẹp, chụp! Nơi đó cũng đẹp, chụp!

Tiên sinh thỏ đáng yêu, chụp!

Red Queen rất thật, chụp!

Quan trọng nhất chính là nhân vật chính đêm nay, Alice — Thư Nhĩ, chụp, cần phải chụp!

Còn Hoắc công tử chi tiền cho đêm nay nữa, chắc chắn phải chụp!

Không bao lâu Triệu Chi Phong đã chụp chín bức ảnh, cậu ta và Hứa Trần cũng không cơ hội lên hình.

Có điều không sao cả, hôm nay, bọn họ không quan trọng.

Quan trọng chính là… Thư Nhĩ và Hoắc Triều.

Cậu ta hưng phấn đăng lên vòng bạn bè.

“Anh em tôi mừng sinh nhật cho cô gái nhỏ nhà cậu ta, sự phô trương này… các cậu tự thưởng thức đi.”

Dưới những lời này là chín tấm ảnh.

Mặc dù Triệu Chi Phong hoàn toàn không dùng bất kỳ hiệu ứng nào, kỹ thuật chụp ảnh cũng kém đến chọc sôi người khác, nhưng mỗi một tấm trong 9 tấm ảnh kia vẫn đẹp đến động lòng người.

Du thuyền xa hoa, ánh đèn, sương trắng, biển hoa, thú bông, bánh kem lớn 16 tầng.

Tuy Triệu Chi Phong là trai thẳng nhưng cậu ta cũng xem như là một chàng trai hiểu chuyện.

Cậu ta đặt bức ảnh quan trọng nhất - bức Thư Nhĩ cắt bánh kem cùng Hoắc Triều ở vị trí trung tâm, cũng chính là bức ảnh xuất hiện thứ năm.

Cậu ta đăng lên vòng bạn bè không bao lâu, số lời khen thưởng không ngừng tăng lên.

[Kẻ có tiền thì có chậu có bông, tôi không tiền lông bông ai cũng thấy.]

[Này mẹ nó là ở đâu vậy?]

[Ở trong đó… có phải là Hoắc Triều hay không?!]

[Là Hoắc Triều và Thư Nhĩ đúng không?]

[Đệch…… Ngoại từ chữ này, tôi không biết nên nói gì cho tốt.]

[Khi còn nhỏ không học tập chăm chỉ, bây giờ chỉ có thể nói một câu mẹ nó, tâm phục khẩu phục.]

[Người anh em, tôi cũng vậy!]

A a a a a a a.

Lúc Lý Mạt được người khác chia sẻ bài đăng trên vòng bạn bè WeChat của Triệu Chi Phong, cô ta phát ra tiếng lợn kêu.

Vào lúc này, cô ta và Hứa Lam, cùng Thư Nhĩ* đang ăn đồ Nhật với nhau.

Món ăn được làm từ hơn 3000 nguyên liệu, đương nhiên hương vị rất ổn.

Nhưng sau khi nhìn thấy bài đăng này, cô ta đã hoàn toàn không còn muốn ăn nữa.

Dù ăn cái gì cô ta cũng thấy nhạt như nước ốc!

“Thư Thư, Lam Lam, các cậu mau lại đây xem này!”

Hứa Lam mới vừa ăn xong một miếng sashimi: “Sao vậy?”

“A a a a a a a, vì sao Hoắc Triều lại không phải bạn trai tôi chứ! Tôi thật muốn có một anh bạn trai chiều lên tận trời cao quá đi mất.”

“Chắc chắn đời trước Thư Nhĩ đã cứu vớt cả vũ trụ đấy.”

Lý Mạt mới vừa nói xong câu đó liền xấu hổ bưng kín miệng.

Cô ta nhất thời lanh miệng nên đã gọi tên Thư Nhĩ.

Nhưng cô ta đã quên, nơi này cũng có Thư Nhĩ*.

Không viết giống nhưng lại đồng âm.