Chương 46: Không đổi kiếm tuệ

Trên đài Kỳ Phong, thiếu nữ váy đỏ trốn ở phía dưới cánh Chu Tước, lấy tay nhẹ nhàng kéo cổ tay áo của thiếu niên.

Lông mi nàng hơi chớp, như là đang nói một bí mật cho hắn: “Lâm Uyên, ngươi mau tới đây, đất trống này có thể ngồi.”

Lâm Uyên nhìn về phía phương hướng mà nàng chỉ.

Cái gọi là đất trống, bất quá là khe hở ở giữa ngón chân thật lớn của Chu Tước, nhiều nhất khoảng năm đến sáu thước.

Mà Lý Tiện Ngư lấy khăn gấm lau một chút, thấy trên đó không có một hạt bụi, liền nâng váy ngồi xuống, đem đĩa sứ mang theo đặt ở trên đùi.

Khe hở năm sáu thước bị nàng chiếm đi non nửa, nhìn cũng không rộng lắm.

Lâm Uyên nhấp môi, có chút chần chờ.

Lý Tiện Ngư giương mắt nhìn về phía hắn, thấy hắn không dịch bước, không khỏi có chút sốt ruột.

“Nhanh đi.” Nàng thúc giục: “Chúng ta đứng cao như vậy, nếu bị các ma ma nhìn thấy, chúng ta sẽ gặp rắc rối mất.”

Nếu như các ma ma phát hiện nàng không lo ở trong Điện Phi Hương, mà là chạy đến tượng này, nhất định sẽ đến bẩm báo với phụ hoàng nàng, nói nàng không tuân thủ quy củ.

Theo nàng nhẹ giọng thúc giục, Lâm Uyên rốt cuộc cũng nhấc chân đi tới.

Hắn ngồi xuống khe hở cách Lý Tiện Ngư xa nhất, võ phục bên cạnh bám vào ngón chân cùng móng vuốt của Chu Tước. Dù vậy, nhưng vẫn có chút gần. Gần đến mức khi hắn quay đầu lại liền có thể nhìn rõ hàng mi dài của thiếu nữ.

Thân hình hắn hơi cứng, không dám nhúc nhích. Lý Tiện Ngư lại nghiêng mặt tới trước, nàng cong mày đẹp lên, nhẹ giọng hỏi hắn: “Đẹp không?”

Lâm Uyên bị bắt chuyển dời tầm mắt, nhìn về phía nàng. Khoảng cách gần như vậy.

Hắn thấy mái tóc đen như mây của thiếu nữ, da thịt trắng như sứ, cánh môi đỏ thắm, còn có, cặp mắt luôn mang theo ý cười, đôi mắt hoa hạnh thanh triệt trong veo.

Nàng sinh ra quá mềm mại và xinh đẹp, giống như một bông hoa phù dung mới nở. Lâm Uyên nhất thời không thể trả lời.

Lý Tiện Ngư thấy hắn không đáp, nghĩ tiếng gió ở trên đài cao quá lớn, hắn không thể nghe thấy liền xích lại gần hơn. Mùi hoa phù dung thoang thoảng trên người phả vào mặt hắn, như mang theo hơi ấm của mùa xuân.

“Khó coi sao?” Nàng nhẹ giọng truy hỏi.

Lâm Uyên theo bản năng nhích người về sau. Không gian ở giữa ngón chân Chu Tước hẹp hòi như vậy, đến nỗi lông chim được điêu khắc tinh xảo đều kề xát vào sau lưng hắn.

Thật lâu sau, hắn chỉ phải khàn khàn nói. “Đẹp.”

Lý Tiện Ngư cười xinh đẹp, hai cái lúm đồng tiền hiện lên bên môi. Nàng ngửa mặt lên nhìn pho tượng thật lớn ở trên đỉnh đầu.

Chu Tước điêu khắc bằng hồng ngọc tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, trong suốt như thủy tinh, lộng lẫy hùng vĩ, không thể nhìn gần.

“Ta cũng cảm thấy đẹp.” Mi mắt nàng cong cong: “Nghe nhóm lão ma ma ở trong cung nói, bức tượng Chu Tước này là lúc Đại Nguyệt khai quốc làm thành, phù hộ cho mỗi con dân của Đại Nguyệt.”

Lâm Uyên giương mắt nhìn về phía bức tượng, tầm mắt hơi dừng lại. Một lát sau, hắn nhàn nhạt ‘ ừm ’ một tiếng, khẽ dời tầm mắt. Có lẽ hắn đã hiểu sai lời nói của Lý Tiện Ngư rồi. May mà Lý Tiện Ngư vẫn chưa nhận ra.

Có lẽ phản ứng của hắn không quá nhiệt tình, thiếu nữ bên cạnh cũng rũ mắt xuống một lần nữa, tò mò mà đánh giá hắn, tựa hồ đối với sự không có hứng thú của hắn có chút kinh ngạc.

Nàng suy nghĩ một chút, cầm chiếc đũa bạc lên, lấy trong đĩa sứ nhỏ đút cho hắn một miếng bánh hấp, xem như hối lộ. “Lâm Uyên, bình thường ngươi thích cái gì?"

Nàng muốn biết Lâm Uyên thích cái gì, không thích cái gì, như vậy lần sau muốn đưa một chút đồ vật cho hắn, nàng sẽ không chân tay luống cuống giống như hôm qua vậy.

Ngón tay cầm đũa của Lâm Uyên hơi dừng lại, sau đó bình tĩnh nói: “Ta không thích cái gì.”

Lý Tiện Ngư khẽ chớp đôi mắt hạnh nhân, có chút không tin: “Nhưng mặc dù là thánh nhân thì cũng nên có thứ thích và không thích chứ.”

Tỷ như nàng, thích sữa đặc ngọt phòng bếp nhỏ làm, thích tiếng nhạc lả lướt đáng yêu, thích những cuốn thoại bản khác nhau được giấu trong tủ sách.

Nàng giơ tay chỉ chỉ bội kiếm của Lâm Uyên: “Ta nghe nói người tập võ đều đặc biệt coi trọng binh khí của mình. Ngươi ít nhất, ít nhất cũng hẳn là thích kiếm của mình đi?”

Lâm Uyên nắm lấy chuôi kiếm, nhìn về phía bội kiếm ở bên hông. Hắn nói: “Ta thích thanh kiếm này, là bởi vì nó tiện tay lại sắc bén.”

“Thay đổi thành kiếm khác, cũng không sao cả.”

Lý Tiện Ngư dời ánh mắt, nhìn về phía kiếm tuệ màu xanh đậm ở chuôi kiếm: "Vậy ngươi đổi trường kiếm, cũng sẽ đổi kiếm tuệ ta đưa cho ngươi sao?”

Lâm Uyên trầm mặt một lúc lâu, có chút không muốn trả lời. Nhưng rốt cuộc trong tầm mắt tha thiết của Lý Tiện Ngư, hắn hơi nghiêng đi mặt đi, thấp giọng đáp lại.

“…… Sẽ không.”

Lý Tiện Ngư cười rộ lên: “Vậy không phải ngươi cũng có thứ yêu thích đó sao —— ngươi thích kiếm tuệ ta đưa nha.”

Sau khi nàng vừa dứt lời, trên đài kỳ phong đột nhiên lặng im. Sau một lúc lâu Lâm Uyên không có mở miệng, theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng lại không biết phải nên nói như thế nào.

Mà Lý Tiện Ngư cũng chỉ là tò mò mà nhìn hắn, tựa như khó hiểu nàng đã nói cái gì sai —— Rõ ràng là Lâm Uyên thích kiếm tuệ mà nàng đưa nha.

Trong khoãng lặng, gió trên đài cao nhẹ nhàng lướt qua chiếc khung màu hồng ngọc mà nàng đeo trên thái dương, tua rua tinh xảo quét qua sườn mặt trắng nõn của thiếu nữ, đầy màu sắc.

Lâm Uyên nhìn về phía nàng, lại nhanh chóng dời đi tầm mắt.

Môi mỏng nhấp chặt, dường như đang xem xét làm thế nào để từ chối nó.

Nhưng đột nhiên, ánh mắt thiếu niên trở nên sắc bén, hắn nắm chặt trường kiếm, nhìn về phía thềm ngọc, thấp giọng nói: “Có người tới!”

“Làm sao có thể?”

Lý Tiện Ngư kinh ngạc nhìn theo tầm mắt hắn: “Ngoại trừ cung nhân mỗi ngày quét tước đài Kỳ Phong, sẽ không bao giờ có cung nhân tới ——”

Lời nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại.

Lý Tiện Ngư nhìn về phía Nhϊếp Chính Vương đã sắp bước lên thềm ngọc, mắt hạnh hơi mở: “Hoàng thúc?”