Chương 45: Tượng Chu Tước

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Lý Tiện Ngư đeo nhiều trang sức cùng lúc như vậy.

Vòng tay hồng ngọc, hồng bảo bộ diêu mạ vàng, hồng bảo chuỗi ngọc dệt hoa văn bạc ——

Cánh tay, tóc, cần cổ ——

Những nơi có thể đeo đều được đeo kín, đến mức nàng so với Ma Hợp Nhạc trong tay còn tinh xảo mỹ lệ hơn rất nhiều.

Tầm mắt Lâm Uyên chợt dừng lại.

Hắn hỏi: “Vì sao đều là hồng bảo thạch?”

Hắn hình như, thấy qua quá nhiều hồng bảo thạch.

Trên mặt nạ của Minh Nguyệt Dạ có khảm hồng bảo thạch, trên người tú bà cũng đeo một ít hồng bảo thạch, ngay cả trang sức của Lý Tiện Ngư, cũng đa số là hồng bảo thạch.

Lý Tiện Ngư kinh ngạc nhìn phía hắn, theo bản năng đáp: “Đương nhiên là bởi vì hồng bảo thạch số lượng nhiều nha.”

“Hơn nữa lại đẹp, lại thuận tiện.”

Những dãy núi ở Đại Nguyệt thừa hồng bảo thạch, số lượng chỉ thua bạc trắng.

Nhiều đến mức phụ hoàng củ nàng cùng vài vị hoàng huynh, đều đã từng lấy hồng bảo thạch làm hạt châu, dùng để chơi đánh điểu tước.

Lâm Uyên nhíu mày.

Nghe ngữ khí của Lý Tiện Ngư, giống như đây là chuyện mà mọi người đều biết. Cũng không biết vì sao hắn không có ấn tượng.

Lý Tiện Ngư nhìn biểu tình của hắn, khẽ nhướng lông mi. Nàng nghĩ, nàng có phải nói sai cái gì rồi.

Rốt cuộc người rơi vào tay tú bà đều là người có xuất thân nghèo khổ. Có lẽ Lâm Uyên cũng mua không nổi hồng bảo thạch mà nàng cảm thấy tiện nghi.

Lý Tiện Ngư sinh ra chút áy náy.

Nàng thả Tiểu Miên Hoa trên mặt đất, từ trong tráp trang sức cầm ra hồng bảo thạch có hạt châu tốt nhất đưa cho hắn, nhẹ giọng nói: “Lâm Uyên, chỗ này đều tặng cho ngươi.”

Lâm Uyên thu hồi suy nghĩ, nói: “Không cần.”

Hắn không dùng được mấy thứ này.

Lý Tiện Ngư lại nghĩ nghĩ: “Vậy, ngươi thích hồng bảo thạch sao? Ta biết một nơi, có một pho tượng điêu khắc từ hồng bảo thạch, cao chừng hai người.”

Nàng cong mi, nhẹ nhàng kéo cổ tay áo của thiếu niên: “Ta dẫn ngươi đi xem.”

****

Xe Bạc Đỉnh Hiên điêu khắc ký hiệu đằng xà đi thẳng vào cửa cung, một đường chạy nhanh đến trước Thái Cực Điện.

Nhϊếp Chính Vương mặc mãng bào bước xuống xe, bước lên bậc thang dài xây từ bạch ngọc.

Thái giám Thừa Cát đón tiếp tiến đến, gương mặt tươi cười thấp giọng khuyên: “Bệ hạ đêm qua mệt nhọc, hiện giờ chỉ sợ còn chưa tỉnh dậy, Nhϊếp Chính Vương ngài xem, có thể hay không ngày khác lại……”

Nhϊếp Chính Vương cười lạnh một tiếng, đẩy hắn ra, bước nhanh đi vào trong điện.

Giữa mày Thừa Cát đổ mồ hôi đàm đìa, chỉ có thể tự mình chạy chậm đi theo phía sau Nhϊếp Chính Vương, nháy mắt ra hiệu với tiểu thái giám bên cạnh: “Còn không mau đi thông truyền!”

Nhưng vẫn là chậm một bước.

Trước khi tiểu thái giám kịp vào nội điện, Nhϊếp Chính Vương đã vòng qua một đoạn Giang Hà Vạn Dặm Cẩm Bình cuối cùng.

Mùi son phấn nồng nặc cùng với mùi rượu xông thẳng vào mặt.

Nguyên bản trong Thái Cực Điện chuyên dùng để triều hội không hề có thần tử, nhưng thật ra có mấy chục nhạc sư mặc vũ y cùng những mỹ cơ quần áo bất chỉnh.

Nhạc cụ, áσ ɭóŧ, bình rượu rỗng,... nằm vương vãi lộn xộn trên sàn, minh chứng cho buổi yến tiệc xuyên đêm.

Trên thảm nhung Ba Tư, quân vương gần như ở thời kỳ hoàng kim nằm ở trên đầu gối của mỹ cơ, mắt say lờ đờ nửa mở mà nhìn khung trang trí hoa mỹ trên đỉnh đầu , uống một hồ rượu mà một mỹ cơ khác uy đến bên môi.

“Hoàng huynh.”

Nhϊếp Chính Vương sải bước đi tới, một chân đá văng mỹ cơ nâng rượu, lạnh lùng nói: “Thần đệ tới tìm hoàng huynh thảo luận chính sự.”

Mỹ cơ còn lại đều im như ve sầu mùa đông, sôi nổi bò quỳ đến một bên.

Hoàng đế một mình nằm trên nhung thảm sửng sốt một lúc, dần dần tìm về chút thần chí.

Long bào trên người hắn xộc xệch, say khướt ngồi dậy, trong miệng mơ hồ không rõ: “Hoàng đệ ngươi, thật, thật là không biết thương hương tiếc ngọc.”

Nhϊếp Chính Vương mắt lạnh nhìn hắn: “Phía Bắc chiến sự báo nguy, nhu cầu lương thảo cấp bách.”

Hoàng đế nhíu chặt hai hàng lông mày: “Sửa, sửa đê?”

Hắn có chút phiền muộn nói: “Sửa cái gì đê, Thần Tiên điện của trẫm còn chưa xây xong ——”

Nhϊếp Chính Vương lạnh giọng: “Nếu không chỉnh lý quân bị, Hồi Khiết ở phía Bắc sẽ phải đánh vào được!”

Hoàng đế lúc này mới run lập cập.

“Không thể để cho bọn họ đánh vào, ngươi chạy nhanh, chạy nhanh đi Hộ Bộ chi bạc ——”

Nhϊếp Chính Vương lạnh giọng đánh gãy: “Hộ Bộ đã chi không nổi số bạc này.”

Hoàng đế sửng sốt, thật lâu sau hình như phục hồi tinh thần lại, không ngờ lại từ từ vỗ tay cười rộ lên.

Hắn chống người đứng dậy, duỗi tay đặt trên vai Nhϊếp Chính Vương: “Hoàng đệ ngươi thật là lo xa. Đại Nguyệt chúng ta có nơi hiểm yếu, có Túc Vân Tuyết sơn trải dài ngàn vạn dặm! Bọn chúng đánh không vào nổi! Nhiều nhất, nhiều nhất cũng chỉ là quấy nhiễu biên giới thôi.”

Hắn nói: “Bọn họ nhiễu biên, còn không phải là muốn hồng bảo thạch của Đại Nguyệt sao? Để đám nữ nhi củ trẫm, mang theo hồng bảo thạch gả qua, đều gả qua là được!”

Hắn cười rộ lên, thân mình bởi tửu sắc quá độ mà nhũn ra, lại chậm rãi ngã ngồi trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm tự nói: “Trẫm còn có rất nhiều nữ nhi, còn có vô số hồng bảo thạch……”

Hắn lặp lại những lời này, cơn say dường như quay lại, tiếng ngáy như sấm.

Bốn phía mọi người im như ve sầu mùa đông, mà Nhϊếp Chính Vương sắc mặt xanh mét.

Giờ phút này, thái giám Thừa An chạy chậm đi vào thông truyền: “Bệ hạ, Thái Tử điện hạ tiến vào vấn an ——”

Hắn vừa nói xong, trữ quân trẻ tuổi một mình đi đến.

Lý Yến đi đến bên người Nhϊếp Chính Vương, hơi hơi gật đầu: “Hoàng thúc.”

Nhϊếp Chính Vương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, phất tay áo bỏ đi.

Hắn đi nhanh đi ra nội điện, bước xuống thang bạch ngọc, bước đi càng lúc càng mau, như là chứa cơn giận ngút trời.

Đi qua đài cao nơi các triều thần đang chờ, hắn dừng lại một lúc, nhìn về phía bức tượng Chu Tước xa xa.

Bức tượng được điêu khắc bằng cả một khối hồng bảo ngọc tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Mà dưới bức tượng, mơ hồ có thể thấy được hai đạo thân ảnh.

Thiếu nữ mặc váy đỏ trong tay cầm điểm tâm, đang nghiêng đầu nhẹ nhàng nói chuyện với thiếu niên bên cạnh.

Mi mắt cong cong, thần thái thân mật.

Mà thiếu niên cầm kiếm kia dường như có chút quen thuộc.

Hình như lúc ở trên phố gặp qua.

Nhϊếp Chính Vương nhíu mày, hỏi người bên cạnh: “Người nọ là ai?”

Người hầu thị lực cũng không được như hắn, cật lực nhìn ra xa một hồi, rồi khom người nói: “Hồi Vương gia, tựa hồ là Gia Ninh công chúa cùng một người thị vệ —— Vương gia, ngài muốn đi đâu?”

Ánh mắt Nhϊếp Chính Vương hơi lạnh, đi nhanh về hướng đặt tượng đài cao.