Chương 39: Nghe tiếng đoán vị trí

Lý Tiện Ngư nhẹ chớp chớp mắt, đôi con ngươi hạnh hoa thanh triệt thoáng lóe qua một tia nghi hoặc: “Vậy sao ngươi tránh xa như vậy?”

Nàng chỉ vào ghế đá hắn vừa ngồi, giống như đang dỗ dành tiểu cung nữ bị đau, mềm giọng nói: “Lại đây, bôi dược nhanh một chút rồi đi dùng điểm tâm.”

Dưới giọng điệu thúc giục nhẹ nhàng của nàng, Lâm Uyên hơi chần chừ, cuối cùng vẫn tiến lên phía trước, một lần nữa đặt tay trên bàn đá, nghiêng mặt đi, rũ mi không nhìn nàng.

Hắn ngồi hơi xa, Lý Tiện Ngư với không tới hắn, đành từ trên ghế đá đứng dậy, dịch bước đến bên người hắn, lần nữa mở hộp bạch ngọc cao ra.

Nàng đứng bên cạnh Lâm Uyên, hơi cúi người xuống, cách tấm khăn, đè nhẹ cổ tay của hắn, dùng đầu ngón tay chấm một chút cao chi trong suốt, một lần nữa dừng trên miệng vết thương trong lòng bàn tay hắn.

Bạch ngọc cao hơi lạnh, đầu ngón tay nàng thì mềm mại mà ấm áp, như tơ liễu ngày xuân phơi qua ánh nắng, chỗ bị phất qua, lưu lại xúc cảm mềm mại mà tê dại.

Thân hình Lâm Uyên cứng đờ.

Tay trái hắn đang rũ bên người chợt nắm chặt dưới ghế đá, gân xanh trên mu bàn tay hơi lộ ra, nhẫn nại không cho chính mình đứng dậy rời đi.

Lý Tiện Ngư vốn không có nhận ra sự căng thẳng của hắn.

Nàng vẫn rũ mắt, chấm thêm một chút bạch ngọc cao, thật cẩn thận bôi lên những điểm máu trên đầu ngón tay hắn. Nàng cách gần như vậy, hương thơm trên người nhè nhẹ quanh quẩn, dải lụa choàng quấn trên khủy tay buông xuống trên đầu gối hắn, mềm mại sáng ngời, như một dòng suối dưới ánh trăng.

Lâm Uyên có chút không được tự nhiên mà thấp giọng hỏi: “Xong rồi sao?”

Lý Tiện Ngư đáp: “Còn chưa có bôi đều đâu, ngươi chờ một chút.”

Nàng rũ mắt nhìn vết châm trên đầu ngón tay của Lâm Uyên, mày đẹp hơi nhíu, nhỏ giọng oán giận hắn: “Ta ngay cả mẫu thêu cũng đem giấu, ngươi làm sao vẫn tìm ra được mà còn thêu xong rồi? Cho dù là muốn thêu, cũng không cần phải vội vàng trong một đêm mà muốn ——”

Nàng vừa nói được một nửa, thoáng chốc sửng sốt, giương mắt nhìn về phía hắn: “Từ từ, Lâm Uyên, ngươi từ đâu tìm được mẫu thêu?”

Lâm Uyên trung thực đáp: “Dưới gối của công chúa.”

Gương mặt Lý Tiện Ngư chợt ửng đỏ. Kỳ thật nàng đã đoán được đáp án, nhưng nghe hắn nói thẳng ra như vậy, trên mặt vẫn cứ nóng bỏng như bị thiêu đốt. Ít nhất, ít nhất cũng nói dối nàng một chút chứ.

Cho dù nói là trong lúc nàng ngủ, nó từ hồng trướng rớt ra cũng tốt hơn so với việc hắn nói trắng ra như vậy.

Nàng hoảng loạn: “Không, không phải đã nói, lúc nữ quyến chưa mặc đủ xiêm y, chưa búi tóc gọn gàng, ngươi không thể nhìn các nàng sao?”

Lâm Uyên gật đầu: “Ta vẫn chưa vi phạm.”

“Vậy, ngươi lấy được mẫu thêu bằng cách nào?”

Nàng đỏ mặt, cố gắng tạo bậc thang cho cả hai đi xuống: “Có phải, thời điểm ta ngủ, nó tự rớt ra từ phía dưới trướng, bị ngươi nhặt được?”

Lâm Uyên nói: “Không phải.”

Lý Tiện Ngư nghẹn lời, hai má nóng bỏng. Đang lúc nàng không biết nên đáp lại như thế nào, chợt nghe Lâm Uyên ngắn gọn nói: “Nghe tiếng để phân biệt vị trí là được.”

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng sửng sốt, lông mi run nhẹ, có chút khó xử.

Thật ra nàng cũng rất muốn thuận theo lời Lâm Uyên, để chuyện này lặng lẽ qua đi.

Tuy nhiên, cho dù là phân biệt vị trí bằng cách nghe âm thanh, nó cũng phải phát ra tiếng chứ. Nếu là nàng tin rằng vải thêu có thể nói, có khi nào trở thành trò cười cho cả hoàng cung không?

Lâm Uyên hình như nhìn ra Lý Tiện Ngư đang chần chừ.

Hắn khẽ nhắm đôi mắt phượng, nói với Lý Tiện Ngư: “Thỉnh công chúa đổi vị trí, cầm một vật trong tay.”

Lý Tiện Ngư nhìn phía hắn.

Thấy thiếu niên trước mắt không giống vui đùa, sự hiếu kỳ trong lòng dần dần chiếm thượng phong. “Thật sự có chuyện như vậy sao?”

Nàng hơi suy nghĩ, thuận tay cầm khối bạch ngọc cao kia lên rồi đứng dậy, đến dưới cây ngô đồng phía trước. Nàng nói: “Ta đứng ngay rồi.”

Sau đó Lâm Uyên cũng từ ghế đá đứng dậy.

Đình viện an tĩnh. Hắn dễ dàng từ tiếng gió thổi rì rào qua cây cối, nhận ra tiếng hít thở nhẹ nhàng của thiếu nữ.

Hắn đi theo thanh âm mềm nhẹ này, đi thẳng đến bên người nàng cách đó không xa, tiện thể dựa vào vóc người của Lý Tiện Ngư trong trí nhớ hắn mà giơ tay, chuẩn xác mà lấy đi hộp bạch ngọc cao trong lòng bàn tay nàng.

Xúc cảm hơi lạnh của đồ sứ truyền đến, Lâm Uyên theo đó mở mắt.

Hắn thấy bên dưới cây ngô đồng, Lý Tiện Ngư ngẩng mặt nhìn hắn, đôi mắt hạnh hoa kia hơi mở to, như là nhìn thấy việc gì đó cực kì khó tin.

Lâm Uyên hơi dừng, hạ tay trả lại bạch ngọc cao cho nàng. Lý Tiện Ngư theo bản năng gập đầu ngón tay.

Xúc cảm hơi lạnh vốn có của đồ sứ bị Lâm Uyên chạm qua, dường như lây dính một ít nhiệt độ từ đầu ngón tay hắn.

Lý Tiện Ngư thoáng ngẩn người.

Một cơn gió thu từ bên ngoài thổi đến, phất qua dải lụa choàng cùng tà váy đang rũ xuống của nàng, cũng thổi tan nhiệt độ còn sót lại trên đồ sứ.

Xúc cảm lành lạnh nói cho nàng, tất cả việc này không phải cảnh trong mơ.

Lý Tiện Ngư phục hồi tinh thần, mắt hạnh hơi mở to. Mới vừa rồi nàng đứng ở dưới cây ngô đồng, xem rất rõ ràng. Lâm Uyên không hề mở mắt nhìn lén. Vẫn chuẩn xác đi về phía nàng, lấy đi bạch ngọc cao từ trong tay nàng, ngón tay thon dài thậm chí còn không chạm qua lòng bàn tay nàng.

Nàng nghĩ, hóa ra hắn nói đều là sự thật. Thật sự có việc nghe tiếng tìm vị trí. Hắn đêm qua thật sự không có nhìn lén nàng. Không có nhìn thấy nàng mặc áo ngủ, tóc tai tán loạn, bộ dáng không hề đoan trang.

Trong lòng Lý Tiện Ngư lặng lẽ nhẹ thở hắt ra, mắt hạnh hoa theo đó sáng lên: “Nghe tiếng tìm chỗ này luyện như thế nào? Có khó học không? Có thể dạy ta chứ?”

Lâm Uyên trầm mặc thoáng chốc. Đây là do hành tẩu trường kì trong bóng đêm đã dưỡng thành thói quen mà thôi.

“Có thể học.” Hắn hỏi: “Chỉ là, công chúa học để làm gì?” Hắn nhìn về phía Lý Tiện Ngư.