Chương 24: Mẫu phi của tiểu công chúa

Lý Tiện Ngư nghĩ nghĩ, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn, nhìn về phía xà nhà.

Khi Đông Thiên Điện được xây xong thì nó cực kỳ tráng lệ, xà nhà cũng được xây dựng rất cao, từ tầm mắt của nàng cũng không thể nhìn thấy tình hình ở trên xà nhà.

Lý Tiện Ngư lo lắng trong lòng, nhưng ở trước mắt bao nhiêu người, cũng không tiện lên tiếng gọi hắn.

Nàng đành phải tự an ủi mình ở trong lòng: nhất định là Lâm Uyên không quen khi ở chỗ có nhiều người như vậy, lúc này mới trốn đi.

Chờ khi nàng chăm sóc mẫu phi xong rồi quay trở lại tẩm cung, hắn nhất định sẽ đi theo.

Lý Tiện Ngư nghĩ như vậy lại lần nữa rũ mắt xuống, đứng dậy giúp Thục phi đem màn che giường buông xuống, ngoan ngoãn ngồi ở trên mép giường, lẳng lặng chờ mẫu phi tỉnh dậy.

Nhóm cung nữ vốn dĩ tò mò thân phận của thiếu niên đột nhiên xuất hiện nhưng nhìn thấy vậy cũng đều im lặng không lên tiếng, một lần nữa tiếp tục bận rộn làm việc ở trong điện.

Tiểu cung nữ nhặt cây trâm bằng bạc của mình về, chén sứ bị vỡ cũng đã có người thu dọn.

Chén thuốc mới được sắc xong và bưng lên, lại dần dần nguội mất.

Ánh nắng ngoài cửa sổ từ sáng ngời chuyển sang mờ nhạt, cho đến khi hoàn toàn chìm vào bóng đêm.

Khi nhóm tiểu cung nữ thắp lửa chiếc đèn đầu tiên trong điện, rốt cuộc Thục phi đã tỉnh dậy.

“Mẫu phi.” Lý Tiện Ngư vừa mới dứt lời, thiếu niên ngồi dựa lưng ở trên xà nhà cũng lập tức mở mắt ra, rũ mắt xuống nhìn về phía nàng.

Cùng với đó, hắn cũng nhìn thấy Thục phi được Lý Tiện Ngư đỡ ngồi dậy. Gương mặt kia, có năm sáu phần giống với Lý Tiện Ngư. Các nàng đều có đôi mắt hạnh hoa rất đẹp.

Chỉ là con ngươi của thiếu nữ đặc biệt đen nhánh trong suốt, mỗi khi nhìn người khác, thì giống như hai viên mặc ngọc đang chìm trong nước, mang theo một chút vẻ đặc biệt xinh đẹp và lộ ra vẻ trong suốt đặc trưng của ngọc.

Mà trong mắt của Thục phi, từ lâu đã không có phần trong sáng và linh khí này, chỉ còn lại một mảnh ảm đạm không ánh sáng. Giống như nến đỏ đã cháy gần hết.

Nàng vẫn giãy giụa như cũ, khóc nháo, khàn khàn kêu nói phải rời khỏi. Nhưng lúc này đây, Lý Tiện Ngư cuối cùng cũng nửa dỗ dành nửa khuyên để nàng uống xong chén thuốc mới vừa sắc xong.

Một lúc sau, Thục phi yên tĩnh lại.

Không giãy giụa, cũng không hề nói gì nữa, chỉ là ánh mắt trống rỗng nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ.

Lý Tiện Ngư cũng đặt chén thuốc xuống, ngồi ở bên người nàng, nhẹ nhàng thử gọi nàng một tiếng: “Mẫu phi.”

Thục phi không có bất kỳ phản ứng gì.

Lâm Uyên nhíu mày, nhìn về phía thiếu nữ đang ngồi trên mép giường.

Lý Tiện Ngư lại không lộ ra vẻ mặt buồn bã giống như suy nghĩ của hắn.

Lông mi mảnh dài của nàng run nhẹ, khi ngước mắt nhìn lên vẫn là bộ dáng vui vẻ như cũ.

Nàng cong mi cười, từ trong tay Trúc Từ cầm lấy hộp đồ ăn: “Mẫu phi, bây giờ là giờ dùng bữa tối. Trúc Từ mới từ Ngự Thiện Phòng lấy thức ăn về. Mẫu phi nhìn thử xem, có món nào mà ngài thích không?”

Nàng nói, rồi lại dừng lại, giống như là đang chờ Thục phi trả lời. Nhưng ánh mắt của Thục phi vẫn trống rỗng như cũ mà nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, không đáp lại, cũng không di chuyển.

Lý Tiện Ngư tự mình mở hộp đồ ăn ra, lông mày cong cong: “Là lẩu thịt dê, cá trích chiên giòn, canh suông tuyết nhĩ, còn có măng giòn mà mẫu phi thích nhất.”

“Thời tiết này măng chính là đồ vật khó tìm, hiếm khi Ngự Thiện Phòng có được, mẫu phi muốn nếm thử không?”

Trong điện yên tĩnh, biểu cảm trên mặt của Thục phi đờ đẫn, giống như là vẫn chưa nghe thấy lời nói của nàng.

Lý Tiện Ngư đợi một lúc, nhẹ nhàng cúi đầu, ngựa quen đường cũ mà đem các loại thức ăn lấy ra một ít, đặt ở trong một cái chén nhỏ, để cho nó nguội bớt, rồi lại cẩn thận đút cho Thục phi ăn.

Lý Tiện Ngư đút một miếng, Thục phi liền ăn một miếng, vẻ mặt trước sau vẫn trống rỗng, giống như là con rối gỗ bị rút hồn phách ra vậy.

Một bữa tối trôi qua, lặng im không tiếng động, áp lực đến mức làm người không thở nổi.

Đến cuối bữa tối Trúc Từ cầm lấy cái chén không, nhỏ giọng nói với Lý Tiện Ngư: “Công chúa, nên trở về đi ngủ.”

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu một chút, đứng dậy từ trên mép giường.

Lý Tiện Ngư cong mi mỉm cười với Thục phi, giống như là Thục phi có thể nghe hiểu vậy, nói với Thục phi: “Mẫu phi nghỉ ngơi tốt nha, ngày khác Chiêu Chiêu lại đến thăm người.”

Lý Tiện Ngư kêu tất cả cung nhân đều lui xuống, một mình cầm cái đèn hình hoa sen, chậm rãi đi dọc theo hành lang đi về phía trước.

Trên hành lang gió đêm hơi lạnh, dần dần loại bỏ cảm xúc còn sót lại ở Đông Thiên Điện, làm Lý Tiện Ngư nhớ tới thiếu niên mặc áo đen ôm kiếm kia.

—— Hiện tại Lâm Uyên còn đi theo phía sau nàng sao?

Đáy lòng của Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng nghĩ tới suy nghĩ này, nhưng chờ đến khi tên của hắn đều tới bên răng, rồi nàng lại không dám mở miệng gọi ra.

Nàng sợ Lâm Uyên trách nàng lỡ hẹn, trách nàng che dấu, càng sợ hắn giống như những cung nhân trước đây, yên lặng không tiếng động mà rời đi.

Nàng do dự một lúc lâu, cho đến khi đến chỗ giao nhau giữa đông tây thiên điện, nhìn tẩm điện của mình ở phía xa xa, rốt cuộc nàng mới dừng bước chân lại, kêu lên một cách rất cẩn thận.

“Lâm Uyên?”

Lời còn chưa dứt, phía sau truyền đến tiếng trả lời của thiếu niên.

“Chuyện gì?”

Trái tim của Lý Tiện Ngư nhanh chóng nhảy lên hai cái.

Nàng vội vàng xoay người nhìn lại, nhìn thấy thiếu niên mặc áo đen ôm kiếm đứng ở trong bóng đêm, mắt hạnh hơi sáng lên.

Một lúc sau, nàng lại cúi đầu, nhỏ giọng xin lỗi: “Chuyện của mẫu phi…… Ta không phải cố ý gạt ngươi.”

“Ta chỉ là, còn không chưa nghĩ kỹ nên nói như thế nào với ngươi.”

Nàng nói, lặng lẽ ngước mắt lên, nhìn thiếu niên ở trước mặt mình.