Chương 18: Sau này không cần như thế nữa

Lâm Uyên hỏi: “Công chúa muốn nghe cái gì?”

“Cái gì cũng được.” Lý Tiện Ngư nghĩ nghĩ: “Tỷ như…… Tỷ như vào lúc này của tháng trước, ngươi đang làm cái gì?” Nàng nói, bản thân cũng thử hồi tưởng.

“Tháng trước, hoa quế nở rộ. Ta hẳn là đang cùng nhóm Nguyện Kiến chiết cành cắm hoa, hoặc là lấy hoa quế làm điểm tâm ——”

Cùng lúc đó, Lâm Uyên trả lời: “Gϊếŧ người.”

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục nói: “Hoa quế còn dư, ta để bọn Nguyệt Kiến phơi tốt, nghĩ chờ thêm đoạn thời gian, cầm đi pha trà……”

Lý Tiện Ngư hậu tri hậu giác phục hồi tinh thần lại, dừng nói chuyện, ngạc nhiên giương mắt nhìn về phía hắn: “Lâm Uyên, ngươi mới vừa nói cái gì?”

“Gϊếŧ người.” Thiếu niên đứng cách nàng ba bước chân trong bóng đêm, đôi mắt đen đặc.

“Gϊếŧ người, lột da, chế đèn l*иg.”

“Ngươi, ngươi đừng làm ta sợ.” Lý Tiện Ngư sau đó co rúm lại một chút: “Trước kia Liễu a ma đều như vậy, ta không chịu đi ngủ sớm, cho nên bà ấy liền nói cho ta mấy chuyện đáng sợ để dọa ta.”

Lâm Uyên không có giải thích.

Hai người một đứng một ngồi, cách một chiếc đèn l*иg bằng vải thưa màu xanh lục nhìn nhau.

Ngọn đèn dầu mông lung, không chiếu sáng đáy mắt đen tối của thiếu niên. Duy chỉ thấy trường kiếm lạnh lẽo ở trong người hắn, toàn thân tràn ngập hàn ý.

Lý Tiện Ngư tim đập chợt nhanh hơn vài phần.

Hiện tại nàng đã không phải hài tử tám chín tuổi, sớm đã hiểu rõ quỷ quái mà Liễu a ma nói đến toàn là giả. Mặc dù nàng không chịu nghỉ ngơi, cũng sẽ không có ác quỷ đầu trâu tới bắt nàng.

Nhưng Lâm Uyên lại không giống như đang lừa nàng. Đầu ngón tay Lý Tiện Ngư không tự giác mà nắm chặt Tụ Duyên của mình, thật cẩn thận hỏi: “Là có người bức bách ngươi làm những chuyện đó sao?”

Bức bách sao? Lâm Uyên rũ mắt, nhìn về phía tay phải của mình.

Miệng vết thương ở lòng bàn tay sâu đến mức có thể thấy được xương, mặc dù đã khép lại, nhưng cũng sẽ lưu lại một vết sẹo khó phai.

Mà trên người hắn, còn có vô số vết thương như vậy.

“Ta không gϊếŧ bọn họ, bọn họ liền sẽ gϊếŧ ta.” Âm thanh hắn vô cùng bình tĩnh, phảng phất như đang trình bày một chuyện cực kỳ tầm thường.

Lý Tiện Ngư chưa bao giờ trải qua những chuyện như vậy. Mà thiếu nữ trước mắt đang trợn to một đôi mắt hạnh hoa nhìn hắn, hàng mi thanh mảnh khẽ run, vẻ tái nhợt sau khi kinh hãi vẫn còn lưu lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn như ngọc thạch.

“Xin lỗi.” Thiếu niên rũ xuống tầm mắt, xoay người sang chỗ khác.

Hắn còn chưa duỗi người trở lại thanh xà, phía sau truyền đến thanh âm mềm mại của Lý Tiện Ngư: “Là bản thân ta muốn hỏi.”

Nàng nhỏ giọng: “Tuy rằng có chút dọa người, nhưng còn tốt hơn là ngươi nói dối ta.”

Lâm Uyên quay đầu nhìn lại. Thấy Lý Tiện Ngư ngồi ở trên ghế hoa hồng, lông mày tú khí nhẹ cong lên, trái lại an ủi hắn.

“Chuyện trước kia, đều đã qua đi. Hiện tại ngươi ở Điện Phi Hương, không ai có thể tiếp tục khi dễ ngươi.” Nàng từ trên ghế hoa hồng đứng dậy, cầm chiếc đèn l*иg bằng vải thưa màu xanh lục trên Trường Án đưa cho hắn.

“Ta muốn đi ngủ. Đèn này đưa cho ngươi, nhưng sau này đừng lột da người khác làm đèn l*иg nữa.”

Ánh sáng ấm áp, thiếu nữ môi đỏ da trắng, đôi mắt hoa hạnh nở nụ cười, không chút rụt rè.

Thiếu niên trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng là giơ tay, tiếp nhận đèn l*иg. “Được.”

*

Lý Tiện Ngư trở lại trên giường, một lần nữa thay quần áo ngủ.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài đại điện truyền đến tiếng mưa rơi.

Róc rách róc rách, như mùa xuân chạm vào đá xanh, âm thanh thúc giục người đi vào giấc ngủ.

Trên giường thiếu nữ ôm cẩm gối của mình, hô hấp dần dần trở nên đều đều.

Thiếu niên mặc huyền y từ trên xà nhà nhảy xuống, không tiếng động bước tới, hướng cửa sổ rộng mở bước vào.

Khi đi ngang qua màn đỏ của Lý Tiện Ngư, thiếu niên nện bước ngắn dừng lại một chút.

Hắn cởi xuống bội kiếm bên hông mình đặt ở bên ngoài màn đỏ.

“Ta đi sẽ trở về ngay.” Vừa dứt lời, Lâm Uyên không thấy đâu nữa.

Thân hình triển động, đã xuyên qua cửa sổ rộng mở, ẩn vào bóng đêm đen ngòm ở ngoài điện.

Đêm mưa đen kịt, các đèn l*иg dưới hiên cung điện ở trong mưa gió từ từ xoay tròn, tối tăm không rõ.

Lâm Uyên ẩn thân ở sau một tòa núi giả, cúi thấp thân mình, lẳng lặng chờ một hàng lính canh ăn mặc áo tơi Kim Ngô đi qua.

Hắn ở lại trong cung không phải là vì dưỡng thương.

Hắn muốn ở trong cung điện rộng lớn này tìm được hai người.

Một là quý tộc quyền lực với một bên tai bị mất.

Hai là chủ nhân sau lưng Minh Nguyệt Dạ.

Người trước là vì trả thù.

Mà người sau, ngoại trừ muốn trả thù, hắn còn muốn hỏi vài câu.

Về thân phận của hắn, quá khứ của hắn.

Mưa đêm dính ướt y phục, nhóm lính canh bóng dáng biến mất ở cuối đường.

Bóng dáng thiếu niên theo sát, giống như lướt qua bóng đêm, mọi dấu vết đều bị cơn mưa lớn xóa sạch.

*

Giờ Dần, mưa thu nghỉ ngơi.

Thiếu niên đạp lên ánh hoàng hôn cuối cùng trở về.

Hai giờ chỉ đủ để hắn tìm hiểu địa hình xung quanh Điện Phi Hương, qua loa biết rõ quy luật tuần tra ban đêm của nhóm lính canh ở gần đây.

Đối với hoàng cung to như vậy mà nói, bất quá chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.

Cũng may, hắn còn có thời gian ba tháng, tìm được người mà hắn muốn tìm. Hắn bình tĩnh lại, tiến về trong màn đêm vẫn chưa tan.

Trước khi trở lại cung của Lý Tiện Ngư, hắn đã đi qua Sảnh phía đông.

Giờ khắc này, trùng hợp gặp cung nhân đang thì thầm.

Hai thị nữ vừa đến trực ban nhắm mắt đi về phía trước, thấp giọng thì thầm.

“Ta nghe nói bên ngoài đại sảnh náo động đến nửa đêm, ngươi cho rằng ngay cả thuốc của Cố thái y cũng không có tác dụng sao? Cái này sao có thể được?”

“Còn cách gì nữa đâu? Những năm gần đây không phải lúc nào cũng như vậy, tốt một trận xấu một trận. Thời điểm mới đầu, mời Đào Viện Chính lại đây xem qua, còn không phải bó tay không có cách. Huống chi hiện giờ tình hình này. Toàn bộ Thái Y Viện, cũng chỉ có Cố thái y nguyện ý xem vì công chúa, tới Điện Phi Hương của chúng ta đi một chút. Nếu một ngày nào đó công chúa rời đi……”

“Nếu công chúa rời đi, Điện Phi Hương này cũng sẽ hoàn toàn suy tàn.”

Hai người liếc nhau, đồng thời thở dài.