Chương 11: Không dễ sống chung

Khi lại quay trở về, trong tay đã có thêm nhiều bao bố với các màu sắc khác nhau, bên trong đều là để các món đồ chơi nhỏ thú vị mà Lý Tiện Ngư mua ở dân gian.

“Đào ma ma, đây là cho người.”

“Liên Nhuỵ, đây là cho ngươi.”

“Thiến Thảo, đây là của ngươi.”

Lý Tiện Ngư mỉm cười và đưa từng cái một, ngay cả tiểu cung nữ Sơn Chi mới tới Điện Phi Hương, cũng được Lý Tiện Ngư lâm thời mua một cái châu hoa màu hồng nhạt.

Khi nàng phân phát đồ vật xong, tính toán làm mọi người trở về dùng bữa tối, thị nữ Nguyệt Kiến bên cạnh nàng lại thò qua tới, chỉ chỉ về phía cửa cung và nói: “Công chúa, đây là thị vệ mới được điều đến Điện Phi Hương sao ạ? Đã trễ thế này, tại sao còn ở chỗ này, không quay trở lại chỗ ở của thị vệ à?”

“Hắn là ảnh vệ mà ta mang về.”

Lý Tiện Ngư nhìn theo hướng ngón tay của Nguyệt Kiến và quay người lại, liếc mắt một cái thì nhìn thấy thiếu niên mà mình mang về.

Hắn đứng ở chỗ tối nơi mà ngọn đèn không chiếu tới được, dung mạo thanh tuyệt ẩn hiện trong bóng tối sâu thẳm ở dưới mái hiên. Sống lưng thẳng tắp, ngón tay thon dài nắm chặt loan đao ở bên hông, hiện ra khớp xương xanh trắng.

Quái gở, vắng lặng, xa rời quần chúng. Giống như một con dã thú cô đơn, vẽ một đường thẳng ranh giới với sự ồn ào náo nhiệt ở đây.

Thiếu niên đang chăm chú nhìn Điện Phi Hương ở trong bóng đêm.

Tường đỏ với lan can được khắc hoa lan, mái hiên nhô cao, ngói lưu ly màu xanh ngọc phản chiếu cái se lạnh của mùa thu, uốn cong tới cuối vòm trời.

Khi tòa cung điện này được xây dựng xong cực kỳ tráng lệ. Nhưng hôm nay, mặc dù là cách bóng đêm nhìn xem, cũng có thể nhìn ra, tất cả đồ nội thất trong điện, đều đã có chút cũ xưa.

Trên bức tường đỏ loang lổ vết bùn, có mấy chỗ còn bóc sơn đỏ ra, hai con thú đá trên đỉnh điện cũng có mấy chỗ bị mất đá, giống như đã từ lâu rồi, không có ai sửa chữa nó thật tốt.

Suy nghĩ còn chưa xác định, ánh mắt trước mắt lại di chuyển vào nơi âm u.

Hắn rũ tầm mắt xuống, nhìn thấy thiếu nữ mặc váy đỏ bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng mà đi đến dưới hành lang, cười khanh khách mà nhìn hắn.

“Ta có việc muốn thương lượng cùng với ngươi.” Nàng nhón mũi chân, nhỏ giọng thì thầm.

Trên hành lang gió đêm thổi tới làm cuốn tà váy của nàng lên, mang theo mùi hương ngọt thanh của hoa phù dung ở trên người nàng.

Nàng có chút quá gần gũi.

Thiếu niên rũ mắt, bước về phía sau một bước, cùng nàng duy trì khoảng cách ở ngoài ba bước.

“Chuyện gì?”

Lý Tiện Ngư nhỏ giọng: “Ta vừa mới nhớ tới một quy củ. Tất cả ảnh vệ, đều phải ghi tên ở trong ảnh vệ tư ở trong cung.”

“Nhưng ta nhớ tới, lúc trước ngươi nói qua, không nhớ rõ tên của mình.”

Tên sao?

Vẻ mặt của thiếu niên lạnh lùng.

Hắn thật sự không nhớ rõ, cũng hoàn toàn không cảm thấy một cái tên xưng hô có cái gì quan trọng.

Lý Tiện Ngư giống như có được đáp án từ vẻ trầm mặc của y.

Nàng nhẹ nhàng chớp chớp mắt: “Vậy, ta giúp ngươi đặt tên một lần nữa có được không?”

Nàng cong mi cười cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhợt nhạt ở bên môi: “Ta rất biết đặt tên, tên của rất nhiều cung nhân trong Điện Phi Hương đều là do ta đặt. Các nàng đều nói nó rất hay.”

Lý Tiện Ngư nói, liền cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Có lẽ là bởi vì khoác lác, nàng càng sốt ruột muốn nghĩ ra một cái tên hay, liền cảm thấy trong đầu rối loạn thành một đoàn.

Rõ ràng muốn nhớ lại thi thư mà mình đã đọc qua, nhưng cái thứ nhất nhớ lại, lại là nữ tắc, nữ huấn mà các ma ma giáo dưỡng dùng giọng điệu nghiêm khắc đọc đi đọc lại ở bên tai nàng.

‘ nữ có tứ hành, nhất là phụ đức, nhị là phụ ngôn, tam là phụ dung, tứ là phụ công ——’

Nghĩ đến đây, nàng nhanh chóng lắc lắc đầu, đem những đồ vật lung tung rối loạn đó từ trong đầu quăng ra ngoài —— cũng không thể ở nơi đó tìm tên cho hắn đi.

Đột nhiên, giống như là nàng đột nhiên nghĩ ra gì đó.

“Ngươi đã là ảnh vệ của ta, cùng ta như hình với bóng, nếu không, liền gọi là Lâm Uyên đi.”

Lâm Uyên, Tiện Ngư.

Thật tốt, vừa nghe thì biết đó là người ở Điện Phi Hương của nàng.

Ngay cả tên cũng gắt gao ở cùng một chỗ.

Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng cười rộ lên, đầy cõi lòng mong đợi hỏi y.

“Thế nào, có được không?”

Gió đêm thổi qua hành lang, thổi bay những chiếc đèn hoa sen được treo dưới mái hiên lắc lư qua lại ở trên đỉnh đầu của hai người.

Dưới cảnh vật rực rỡ, thiếu niên rũ lông mi xuống, giọng điệu bình tĩnh: “Được.”

Lý Tiện Ngư nhướng mày: “Vậy quyết định như vậy đi.”

“Ngươi lần đầu vào cung, có rất nhiều nơi không quen thuộc. Như vậy đi, ta mang ngươi đi đến chỗ ở của ngươi, ở trên đường còn có thể nói một chút quy củ ở trong cung cho ngươi.”

Nàng xoay người, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng đi về phía sảnh trước.

“Thật ra quy củ ở Điện Phi Hương cũng không tính là nặng. Giờ Mẹo thức dậy, giờ Hợi nghỉ ngơi, cũng không cần trực đêm nhiều lắm. Làm xong việc được phân công thì có thể quay trở lại phòng của mình nghỉ tạm. Mỗi tháng có ba lượng bạc, ba đấu gạo, chi phí chung là 700 đồng. Ăn mặc đều có sẵn, không cần tốn thêm bạc.”

“Hiện giờ cung nhân trong điện cũng không tính là nhiều, các phòng ở nhà phụ đa số đều trống. Nếu ngươi thích căn phòng nào thì có thể trực tiếp vào ở. Vốn dĩ là hai người một phòng, nhưng nếu ngươi không thích ở cùng với người khác, ở một mình một phòng cũng không sao.”

“Nhà phụ có thau tắm để tắm gội, đợi lát nữa ta kêu Nguyệt Kiến chọn mấy bộ quần áo sạch sẽ mang tới, ngươi cứ mặc trước, chờ ngày mai đi đến ảnh vệ tư ghi tên xong, lại đổi sang chế phục của bọn họ cũng không muộn ——”

Trở lại Điện Phi Hương của mình, Lý Tiện Ngư liền đem quy củ thận trọng từ lời nói đến việc làm ở ngoài điện bỏ quên sang một bên, nghĩ đến cái gì thì sẽ nói cái đó. Bất tri bất giác lại đã nói rất nhiều lời.

Mà Lâm Uyên trước sau đi theo phía sau nàng cách khoảng ba bước chân, chỉ trầm mặc nghe, vẫn chưa mở miệng cắt ngang nàng.

Cho đến khi nàng ngừng nói, Lâm Uyên mới nhàn nhạt đáp: Được.”

Nguyệt Kiến nhìn từ phía xa xa, lặng lẽ lấy khuỷu tay chạm vào Trúc Từ đứng ở bên cạnh, nói nhỏ vào lỗ tai của nàng: “Nhìn giống như một người không dễ ở chung đâu.”

“Đâu chỉ là không dễ sống chung thôi.” Trúc Từ nhớ tới chuyện xảy ra ở ban ngày, giọng điệu có chút phát run: “Ngươi có biết, mới vừa rồi ở ngoài cung……”

Nàng vừa mới mở miệng nói, lại đột nhiên nhìn thẳng vào tầm mắt lạnh lẽo của thiếu niên.

Cách bóng đêm tối tăm, thiếu niên vẫn luôn trầm mặc đi theo ở phía sau Lý Tiện Ngư không biết từ khi nào đã quay đầu nhìn bọn họ.

Đôi mắt của hắn đen đậm, ánh mắt lại sắc bén như lưỡi dao vừa mới rút ra khỏi vỏ, ý lạnh ròng ròng, sắc bén khiến người không thể thở nổi.

Chỉ là ngắn ngủi liếc mắt một cái, sắc mặt của Trúc Từ đã trắng bệch.

Nàng ấy vốn đã nhát gan, giờ phút này lập tức trốn ở phía sau Nguyệt Kiến, bắt lấy ống tay áo của Nguyệt Kiến run bần bật, không dám lên tiếng nữa.

===

Editor: Sắp tới tăng 2 chương/ ngày nha các nàng ới!!!