Chương 7

Yến Giác khẽ gật đầu, nhìn người nằm ngang trên giường, y phục mùa hè vốn đã mỏng, nàng dưới tình huống vô ý thức cọ rớt cũng không cảm thấy, lúc này y phục nhẹ mở, đầu vai lộ ra bên ngoài, thêm thuốc, da thịt nhuộm thành màu hồng nhạt.

Hai phút trước, có tỳ nữ đến báo, nói là công chúa triệu tập.

Hắn đi theo vào một gian phòng, bên trong đốt hương, đợi một lát không thấy Vân Nại đâu ngược lại gặp một tiểu thư thấy qua mấy lần, khi đó hắn cảm thấy hương không thích hợp, tiểu thư kia cởi xiêm y đứng trước mặt hắn, nói cho hắn biết khi đã ngửi hương kia phải cùng người khác giao hợp mới có thể giải được, nếu không, bạo thể mà chết.

Hắn rút dao găm mang bên người ra xẹt qua cánh tay để duy trì tỉnh táo một lát, đợi đến khi tìm được, bên ngoài phòng nghỉ nhìn thấy hán tử tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ sắp đẩy cửa vào, bên ngoài còn có thị vệ canh giữ không biết từ đâu đánh tới.

Yến Giác chịu đựng sự khô khan đánh bại tất cả, đi vào trong nhìn thấy Vân Nại nằm trên giường bị dây thừng trói.

Khoảnh khắc đó, sự khô khan bị áp chế lại bùng lên, hắn tự biết mình không ổn, đến gần mới phát hiện Vân Nại cũng trúng thuốc.

"Trong vòng một canh giờ không giao hợp với người khác sẽ bạo thể mà chết" Câu nói này đột nhiên nổ tung trong đầu Yến Giác, Yến Giác cúi đầu nhìn vết đỏ trên cổ tay Vân Nại, ánh mắt dần dần sâu, tay bất giác phủ lên nhẹ nhàng vuốt ve.

Cơ thể nàng rất nóng, khoảnh khắc chạm vào đó, cảm giác khô nóng do thuốc mang lại tăng lên đến đỉnh điểm. Yến Giác nhắm mắt lại, ép buộc mình bình tĩnh lại, hiện tại không nói, tiếp sau sẽ muộn.

"Công chúa, thần tự biết mạo phạm, sau đêm nay, mặc cho trách phạt, thần tuyệt đối không oán hận."

Vân Nại lắc đầu, đẩy Yến Giác ra. Mặc dù nàng yêu hắn, nhưng nàng không ngu ngốc, nếu đêm nay cứ như vậy bất chấp, con đường làm quan của hắn chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Phò mã không thể làm quan, được khắc trong luật pháp của Vân Quốc.

"Yến Giác, ngươi không cần phải như thế, một canh giờ... Một canh giờ cũng đủ để ngươi đi ra ngoài tìm một nữ tử, nếu ngươi đêm nay động vào ta, cho dù không muốn cưới cũng phải cưới."

Vân Nại nghiêng đầu không nhìn hắn, có lẽ là bởi vì thuốc kí©h thí©ɧ, nước mắt rơi ra.

"Ngươi cũng không yêu ta, nếu cưới ta, cả đời sẽ bị hủy."

Đáp lại câu nói này của Vân Nại chính là nụ hôn của Yến Giác, không chút kiềm chế, hoàn toàn trái ngược với hắn bình thường trầm tĩnh tự kiềm chế, nóng rực, nóng bỏng, tựa như muốn đem cảm xúc lúc này của hắn truyền cho nàng.