Chương 4

Vân Nại nghiêng đầu nhìn về phía người mặc một bộ bạch y tay cầm quạt giấy, liếc mắt nhìn Vân Cảnh một cái, chỉ hô một tiếng, "Yến công tử."

Yến Giác gập đầu, thản nhiên nói: "Công chúa."

Vân Cảnh nhìn Vân Nại một cái, ánh mắt bay đến người bên cạnh nàng, Vân Khanh thần sắc cứng đờ, hành lễ, "Điện hạ, Yến công tử."

Vân Cảnh thu hồi tầm mắt, nhìn về hai người phía sau.

"Đi thôi, yến hội sắp bắt đầu rồi." Bên hồ đã được thắp các loại đèn l*иg, trên hồ trôi nổi hoa đăng, xa xa có tỳ nũ bưng cái gì đó đi nhanh.

Nói là yến hội nhưng không quan trọng, thả hoa đăng mới là ưu tiên hàng đầu.

Vân Nại gọi tỳ nữ cầm hai ngọn hoa đăng, cùng Vân Khanh đi tới một bên, cầm bút viết tâm nguyện, viết xong nhìn Vân Khanh còn đang viết, thuận miệng hỏi: "Khanh Khanh, viết cái gì đó, chẳng lẽ có lang quân như ý hả?"

Vân Khanh giật mình một chút, lập tức lắc đầu, "Ngươi đừng trêu ghẹo ta."

Vân Nại nhìn hoa đăng trong tay, trên cách hoa là ước nguyện của cô, chữ nhỏ trâm hoa, làm cho mọi người vui mắt.

Hai người đặt đèn l*иg xuống hồ, Vân Nại dùng tay hắt nước làm cho hoa đăng trôi xa hơn một chút, lúc này trên mặt hồ có rất nhiều hoa đăng, pháo hoa bắn lên cao, phản chiếu xung quanh.

Vân Nại đứng dậy phát hiện váy ướt một chỗ, y phục mùa hè vốn đã mát mẻ, chủ yếu là làm từ lụa mỏng, sau khi bị ướt dán lên người, có chút không thoải mái, Vân Nại nhíu nhíu mày, gọi Bạch Chỉ đi vào phòng nghỉ ngơi đã chuẩn bị trước đó.

"Công chúa, ban đêm gió mát mẻ, công chúa mau chút, nếu nhiễm phong hàn sẽ không tốt."

Trên đường đến phòng nghỉ đi ngang qua một khu rừng liễu, một cơn gió thổi qua, phát ra một số tiếng động, còn xen lẫn tiếng người, mơ hồ nghe thấy.

"Xong chưa?"

Vân Nại ra hiệu cho Bạch Chỉ dừng lại, hai người nấp trong chỗ bị che khuất, lại nghe thấy một giọng nói khác: "Vâng, việc tiểu thư phân phó đều làm xong."

"Rất tốt, chờ ta gả vào tướng phủ, nhất định không thể thiếu chỗ tốt của ngươi."

Nói xong câu đó, dừng lại vài hơi thở, một giọng nói khác lại vang lên, nghe có chút do dự, "Chỉ là tiểu thư, Yến công tử đi theo bên cạnh Thái tử điện hạ, sợ là không tiện mở ra."

Vân Nại rũ con ngươi nghe một hồi, phân biệt được giọng nữ đầu tiên, tiểu thư Tưởng Thấm trong phủ Tưởng Thái Phó.

Tưởng Thấm "A" một tiếng, "Ngươi làm theo phân phó của ta, hắn sẽ tới."

Những lời này vừa dứt, hai người rời đi, tiếng bước chân xa dần, Vân Nại chờ một lát mới đi ra.

"Công chúa, Yến công tử sao bị nàng bắt đi, công chúa an tâm, hơn nữa, Thái tử điện hạ cũng ở đó." Bạch Chỉ nhìn y phục Vân Nại ướt một nửa, khuyên nhủ: "Công chúa, đi thay quần áo trước, không vội."

Vân Nại dừng bước, nơi này cách phòng nghỉ ngơi không quá trăm bước, nhưng Yến Giác...