Chương 1: Yến Yến

Ngày Vân Nại đi vào tướng phủ, lại bị lão già khốn kiếp kia nói một trận, che lỗ tai đẩy cửa vào trong phòng Yến Giác.

Vân Nại không lên tiếng, chuẩn bị dọa hắn một chút, không ngờ, xuyên qua bình phong lại nhìn thấy hắn ngồi trong sương mù.

Thông qua sương mù, nàng đã thêm một đánh giá trong lòng của mình, ừm, thật lớn.

"Vân Nại!" là giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Yến Giác.

Vân Nại nhanh chóng xoay người lại, bộ dạng cái gì cũng không thấy, nghe thấy động tĩnh phía sau ngừng lại, mới quay người trở về lần nữa. "Cái gì vậy, bổn cung... Bổn cung thật sự không nhìn thấy."

Yến Giác đã mặc y phục xong, bất quá cổ áo còn mở, Vân Nại nhìn chằm chằm xương quai xanh của hắn, nghĩ, ừm, muốn gặm một ngụm.

Hắn đi tới, trên người mang theo mùi bồ kết, cũng không biết là mua ở đâu, thơm như vậy, nếu biết ở đâu thì sẽ căn dặn Bạch Chỉ mua.

"Công chúa, mấy lần rồi." Yến Giác cảm giác tay của Vân Nại rất đẹp mắt, cầm vai nàng đẩy nàng ra ngoài.

Người đẹp ở trước mặt, đáng tiếc lại làm chuyện "Tội ác tày trời", đáng tiếc đáng tiếc.

"Cũng chỉ có ba bốn năm sáu lần thôi." Vân Nại kéo tay hắn ra, trước khi buông ra còn nhéo nhéo, tay kia xoa bả vai bị đau.

"Rất đau đó."

"Là trưởng công chúa triều ta, lại năm lần bảy lượt chạy vào phòng nam tử, công chúa, nếu nương nương biết thì ngài sẽ không thể xuất cung."

"Yến Yến." Vân Nại nắm cổ họng phát ra thanh âm hờn dỗi, thân thể Yến Giác giống nhưu run rẩy.

Hắn chỉnh lại cổ áo, sau đó, vai Vân Nại lại bị ôm, không đợi nàng nói gì, đã bị ném ra khỏi cửa.

"Cạch" một tiếng, cửa đóng lại, sau đó truyền đến giọng nói lạnh lùng của Yến Giác: "Thần còn có việc quan trọng, công chúa tự nhiên."

Vân Nại nhìn váy lụa mềm mại mới may của mình, thở dài, hắn không nhìn thấy gì cả, tất cả đều đã bẩn. Vân Nại chạy đến tiền sảnh dạo quanh, lão đầu kia lại bắt đầu khịt mũi trừng mắt, thật sự là, rõ ràng cũng không đến bảy mươi, tại sao nhìn thấy nàng lại cau mày thở dài, không hiểu, không hiểu nổi.

Đi dạo một hồi, lại đi đến trong viện của Yến Giác, cửa phòng của hắn mở ra, Vân Nại nghĩ đã như vậy, nào có đạo lý không đi vào, nhưng mà còn phải tìm cớ.

Xa xa, Bạch Thuật bưng một cái gì đó đi tới, từ xa Vân Nại đã ngửi thấy một mùi đắng, ngửi ngửi liền biết nhất định là tướng quân phu nhân nấu canh đại bổ.

Vân Nại chạy tới bưng khay trên tay Bạch Thuật, tiếp theo là Bạch Thuật không biết đã là lần thứ bao nhiêu đuổi theo nàng hô: "Công chúa, công chúa người chậm một chút."