Chương 8

Hai người vẫn không nói gì với nhau, Tiêu Mộ Tuế nhét sữa bò nóng vào túi áo Trần Dã rồi mới bắt đầu luyện đàn với anh. Sau khi đánh năm lần, Tiêu Mộ Tuế mới nói đói bụng, rồi cậu mang trái cây đã cắt trong túi xách ra và muốn Trần Dã ăn cùng với mình.

Trần Dã không từ chối, Tiêu Mộ Tuế mỉm cười vui vẻ, lấy sữa bò trong túi ra để uống. Bên trong phòng piano có mở điều hòa, Tiêu Mộ Tuế mang một chiếc áo sơ mi mềm mại, cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng, bên ngoài áo sơ mi là áo khoác len cổ phi thuyền không tay màu be, bên dưới là một chiếc quần dài được may rất tốt, đôi ủng Martin nhẹ nhàng gõ trên sàn gỗ, tạo ra một nhịp nhỏ. Tranh thủ lúc Trần Dã đang ăn trái cây, Tiêu Mộ Tuế ngẫu nhiên bấm vài phím và chơi một giai điệu anime.

Tiêu Mộ Tuế nhìn thấy vết máu trên mu bàn tay của Trần Dã đã biến mất, để lại một vết sẹo màu hồng nhạt, cậu nhẹ nhàng hỏi anh: “Có đau không?”

Trần Dã trả lời: “Hết đau rồi.”

Giọng nói của anh vẫn khàn khàn và trầm thấp, có thể là bởi vì anh không thích nói chuyện, Tiêu Mộ Tuế lấy băng cá nhân từ trong túi quần ra rồi kéo tay anh lại, cẩn thận dán lên vết sẹo trên mu bàn tay, rồi Tiêu Mộ Tuế mới tiếp tục bắt đầu đánh đàn.

Có một số vết sẹo sẽ ở lại trên cơ thể mãi mãi, một số đau đớn sẽ dần dần bị lãng quên, Tiêu Mộ Tuế không muốn quên đi nỗi đau, nhưng hy vọng rằng vết sẹo của Trần Dã có thể biến mất nhanh hơn một chút.

Lúc trở về Tiêu Mộ Tuế phát hiện, Trần Dã không dẫn cậu đi qua con hẻm nhỏ của tiệm nướng, mà là một con hẻm nhỏ khác. Con hẻm nhỏ này sạch sẽ hơn một chút, nhưng tương đối hẹp, cũng may bọn họ không đi cạnh nhau, Tiêu Mộ Tuế vẫn đi theo phía sau Trần Dã, ý đồ giẫm lên bóng dáng Trần Dã trên suốt cả đường đi.

Giáo viên của lớp âm nhạc đã đi đến phòng piano để kiểm tra tình hình phối hợp của họ, chỉ ra một vài vấn đề nhỏ. Trần Dã cũng hiểu biết rất cao nên nhanh chóng sửa chữa, Tiêu Mộ Tuế phải đánh thêm hai lần nữa, giáo viên mới hài lòng. Cô để cho bọn họ luyện thêm vài lần nữa là có thể về nhà, còn nói rằng lát nữa có thể trời sẽ mưa.

Tiêu Mộ Tuế có mang theo dù, nhưng cậu không biết Trần Dã có mang theo hay không, có điều cậu nguyện ý đi chung dù với Trần Dã về khu chung cư. Chỉ là khi Trần Dã thấy giáo viên đi rồi thì cũng đi luôn, xem ra rất gấp gáp. Tiêu Mộ Tuế cũng không chặn anh, cuối cùng cậu ở phòng piano đánh thêm một vài bản, ăn hết hoa quả và uống sữa bò của hôm nay rồi mới dọn dẹp ra về.