Chương 4: Vết máu

Trường trung học số 1 An Thành không lớn, nhưng phòng y tế của trường rất lớn, thậm chí còn có vài phòng tư vấn tâm lý. Tiêu Mộ Tuế nhớ rõ ở Hạnh Lâm cũng có phòng tư vấn tâm lý, nhưng mà bình thường cũng không có ai đến. Theo suy nghĩ của hầu hết học sinh ở Hạnh Lâm là cho dù cả đời này không có gì thì tiền trong nhà cũng có đủ dùng đến kiếp sau. Tiền bạc có thể giải quyết được 99% vấn đề, còn 1% còn lại thì có thể bỏ đi. Trước đây Tiêu Mộ Tuế cũng nghĩ như vậy, cho đến khi mẹ của cậu mềm lòng vì cậu và nhận được kết cục như thế thì cậu mới ý thức được là không thể vứt bỏ 1% còn lại, thậm chí chúng còn trở thành tư tưởng kỳ lạ.

Chỉ đó điều cậu không có ý định ở lại phòng tâm lý của trường học để khám bệnh, cậu chỉ đến phòng bình thường. Bác sĩ làm việc hôm nay là một bác sĩ lớn tuổi, bác ấy chỉ nhìn cậu vài lần, hỏi thăm tình trạng của cậu, cho cậu một chút thuốc cảm nắng và rót cho cậu một ly nước ấm, sau đó bác ấy bảo cậu vào trong nghỉ ngơi một chút rồi về.

Tiêu Mộ Tuế nhanh chóng uống thuốc, sau đó cầm lấy hộp thuốc rồi vào trong. Bên trong bày trí rất đơn giản, có ghế, có giường, xung quanh giường có màn che. Cậu cảm thấy buồn ngủ nên đi ngủ một chút, ở sâu bên trong đa số là giường, rèm che cũng rất tối, vì thế khi cậu đưa tay sờ chiếc giường phía sâu nhất và chuẩn bị nằm lên đó thì cậu chạm vào một cánh tay.

Lập tức cậu bị cánh tay đó tóm lấy.

Tiêu Mộ Tuế cảm giác mình chạm vào vải băng bó.

Tiêu Mộ Tuế kinh ngạc, nhưng mà cũng nhanh chóng nói: “Xin lỗi, tôi sẽ đổi giường.”

Người kia cũng thả lỏng tay ra để cho cậu đi.

Tiêu Mộ Tuế sang chiếc giường bên cạnh người đó, giật chăn và đắp lên người, cậu ngửi thấy mùi thuốc mỡ rất nồng trên cơ thể và mùi nước khử trùng đặc trưng của phòng y tế rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Mộ Tuế cảm thấy chính mình bị người kia nhìn một lúc lâu, nhưng người kia vẫn không nói gì, cũng không có tiếng thở, hơn nữa cậu cũng chưa tỉnh lại, cảm giác như bị bóng đè. Vì thế cậu giãy dụa, mồ hôi lạnh đổ đầy sau gáy, cậu mở miệng thở dốc, nhẹ nhàng kéo màn ra thì nhìn thấy chiếc giường kia đã trống rỗng.

Thấy thời gian đã đến tiết tự học buổi tối, Tiêu Mộ Tuế lau mồ hôi trên mặt, cậu hơi đói bụng nên định đến căn tin ăn cơm trước.

Căn tin của trường trung học số 1 An Thành khác với căn tin ở Hạnh Lâm ở chỗ là ở đây không phục vụ cả ngày mà chỉ phục vụ trong khoảng thời gian giữa bữa trưa và bữa tối. Sau khi hết tiết tự học buổi tối cũng có thể đến căn tin để ăn.

Tiêu Mộ Tuế mua một phần chè đường nâu đá, một bát hoa quả trộn và cuối cùng là một phần mì trộn trứng luộc và sườn kho.

Chỉ là sườn kho hơi đắc, một phần những năm tệ, những món khác thì rẻ hơn, một bát đường nâu đá lớn chỉ tốn một tệ. Dì bán hàng thấy sắc mặt cậu không tốt nên cho thêm mấy miếng dưa hấu để cho cậu giải nóng. Tiêu Mộ Tuế cảm thấy chính mình như sắp phải lòng căn tin trường trung học số 1 An Thành rồi.

Học sinh trường trung học số 1 An Thành có thể học nội trú cũng có thể học ngoại trú, những học sinh sống gần trường bình thường đều học ngoại trú. Tiêu Mộ Tuế nghe thấy tiếng chuông tan học thì có chút hoảng hốt, cậu cảm giác một ngày trôi qua rất nhanh, hôm nay chỉ làm được hai tờ đề nhưng đồ ăn ở căng tin rất ngon.

Cậu thể cặp ở trên bàn rồi lấy sách vở hôm nay ra, buổi tối giáo viên sẽ giảng bài. Tiêu Mộ Tuế đã tự học xong cho nên cậu chuẩn bị thay đổi lịch trình từ làm việc sang nghỉ ngơi, tranh thủ đi ngủ trước hai giờ sáng.

Quản gia có hỏi cậu muốn ông ấy đón về không thì cậu từ chối. Cậu đi về bằng hẻm nhỏ tốn gần hai mươi phút, còn đi đường lớn thì phải chờ đèn đỏ nên cậu quyết định đi bằng hẻm nhỏ.

Trong hẻm nhỏ có mùi rất hôi thối, hầu hết là do mùi đồ ăn ôi thiu và mùi đường nước cống dơ bẩn, mấy con mèo hoang và chó hoang tụ tập đông đúc xung quanh thùng rác. Tiêu Mộ Tuế nhanh chóng đi ngang qua thùng rác và nhìn thấy có một quán bán xiên nướng trông không tệ, bàn ghế đều bày ra bên ngoài. Lần trước có thể là trời mưa nên khi đi ngang qua cậu không thấy gì.

Lúc Tiêu Mộ Tuế đi ngang qua thì thoáng nhìn thấy người con trai của tên sâu rượu. Anh vẫn ăn mặc như bình thường, áo thun tay dài, còn mang chiếc tạp dề đỏ bên ngoài, anh đang bưng thức ăn đến cho khách. Từ nên ngoài nhìn vào thì thấy anh rất cao, vai rộng chân dài, chỉ là khuôn mặt... Ừ thì lần này anh có mang khẩu trang nên không biết vẻ mặt của anh có hung dữ hay không.

Bà chủ nhìn thấy Tiêu Mộ Tuế cứ đứng ở cửa không di chuyển nên chủ động cầm thực đơn đến hỏi cậu: "Cậu bé, cháu có muốn ăn chút gì hay không?"

Tiêu Mộ Tuế cũng không tiện từ chối, cậu cầm lấy thực đơn và ngồi vào ghế, cậu tùy tiện gọi vài cây xiên nướng, còn gọi thêm một bình sữa dừa. Đồ ăn của cậu là do con trai tên sâu rượu mang đến, Tiêu Mộ Tuế nhìn thấy tay của anh, trên mu bàn tay có một vết thương rất lớn còn chưa khô máu.

Ông chủ từ phía sau bếp đi ra và gọi con trai của tên sâu rượu: "Tiểu Trần, nhà ông Lý bên kia muốn lấy một két bia, cháu giao đến đó giúp chú với!"

Hóa ra anh họ Trần... Tiêu Mộ Tuế ngồi uống sữa dừa, lúc này bà chủ mang ra vài xiên thịt ba chỉ và rau củ nướng rồi cười nói với cậu: "Đùi gà và cánh gà cần đợi thêm một chút nha!"

Tiêu Mộ Tuế gật đầu, nhìn thấy Tiểu Trần ôm một két bia đặt trên một chiếc xe gắn máy. Bà chủ nhìn tờ đơn hàng rồi đóng gói thêm vài xiên nướng để anh giao đến những nhà khác.

Tiêu Mộ Tuế ăn đùi gà xong cũng no rồi nên gói bốn cánh gà lại, rồi cậu mua thêm hai bình sữa dừa để sáng mai uống. Đồ ăn ở đây không tệ lắm, đùi gà nướng chín vừa, xương rất thơm, mùi vị cũng không mặn, cảm giác như đã được ướp từ lâu, độ cay cũng vừa vặn, có thể lần sau cậu sẽ quay lại.

Sau khi tắm xong, cơn buồn ngủ vốn có của cậu đã tan hết cho nên cậu lấy đề thi ra và bắt đầu làm bài. Cậu làm mê mẫn trong chốc lát thì cũng đã gần ba giờ, cậu vội vàng cất đề thi vào cặp rồi vào phòng tắm để rửa mặt, sau đó cậu về phòng mình ngủ.

Giấc mơ hôm nay rất ngắn, chỉ có cảnh mẹ vội vàng đưa cậu đến bệnh viện, còn có một vết máu còn mới trên mu bàn tay...

Một tuần nhanh chóng trôi qua, một ngày cuối tuần thật tốt, Tiêu Mộ Tuế dự định nghiên cứu để nâng cao kỹ năng nấu nướng của mình. Trước đó cậu đã dọn dẹp xong gạo, dầu và những đồ gia vị, cậu còn nghiên cứu cách sử dụng máy hút mùi và khí thiên nhiên. Bây giờ cậu có thể sử dụng máy rửa bát và lò nướng một cách thuần thục, nhưng hình như cậu mua máy rửa bát lớn quá nên cũng mất rất nhiều thời gian và công sức để lắp đặt, nhưng nó lại có thể chứa được rất nhiều bát đĩa.

Từ nhỏ đến lớn Tiêu Mộ Tuế chưa từng rửa bát, cơm nước xong xuôi thì có bảo mẫu thu dọn, lúc đói bụng thì có thể vào bếp và mở tủ lạnh để kiếm ăn, muốn ăn đồ nóng thì có thể gọi quản gia hay bảo mẫu làm cho bất cứ lúc nào. Cậu chỉ quen thuộc với hai thứ trong nhà bếp chính là tủ lạnh và bồn rửa tay, nhưng cậu cũng không phải là một kẻ ngốc trong cuộc sống hằng ngày. Cậu biết hầu hết các đồ điện gia dụng trong cuộc sống, cũng biết chúng có tác dụng gì, chỉ là lúc sử dụng thì cần phải nhìn tờ hướng dẫn.

Cho nên trong quá trình cậu sắp xếp lại nhà mới, cậu học được rất nhiều cách sử dụng đồ điện gia dụng nên cậu cảm thấy vô cùng tự hào. Nhưng trong chuyện nấu ăn, bà ngoại và mẹ đều không thành thạo nên dường như cậu cũng không giỏi lắm...

Sau khi bị dầu bắn ba lần, Tiêu Mộ Tuế ném cái nồi đã bị cháy khét vào máy rửa bát rồi chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.

Vừa đi tới lầu ba, cậu nhìn thấy một chú chuyển phát nhanh đang ôm một chồng hàng lớn và dựa vào tường thở hổn hển. Tiêu Mộ Tuế đi sang một bên, tốc độ di chuyển nhanh hơn, đến mấy bước cuối cùng thì hoàn toàn nhảy xuống. Cậu chỉnh lại cái mũ bóng chày của mình rồi tự thắc mắc nên ăn cơm ở đâu... sau đó cậu đi đến cửa hàng đồ nướng còn chưa mở hàng kia.

Cậu có chút thất vọng, nhưng mà hầu hết các quán ăn xung quan cũng đóng cửa, có vài quán có bảng thời gian mở hàng treo trước cửa, hầu hết đều sau bốn giờ chiều mới mở hàng, xem ra các quán ăn ở đây chỉ phục vụ vào buổi chiều tối và đêm khuya.

Tiêu Mộ Tuế bắt xe đi đến một nhà hàng cao cấp trong thành phố để ăn cơm. Nhà hàng này là do bạn thân nhất của mẹ cậu mở và cho mẹ cậu một phòng ăn riêng, vĩnh viễn chỉ mở cho mẹ cậu vào. Tiêu Mộ Tuế là khách quen nên cũng quen thuộc với nơi đây. Người phục vụ ở cửa ra vào mới vào làm nên không biết đến cậu, người phục vụ mỉm cười và hỏi cậu có đặt bàn trước không. Quản lý đại sảnh bên trong nhìn thấy Tiêu Mộ Tuế thì nhanh chóng ra đón và dẫn cậu vào phòng riêng. Sau đó quản lý nói với cậu: "Hôm nay có món kem cậu thích ăn, có muốn chúng tôi mang lên một phần trước không?"

Tiêu Mộ Tuế đến đây ăn cơm cũng đơn giản như ở nhà, cậu bắt đầu gọi món: "Vậy tôi muốn hai viên kem, tùy ý mang lên vài món ăn, tôi muốn món canh thanh đạm một chút, còn món thịt... con cua lần trước không tệ, mang lên một con."

"Được thưa cậu, vậy tôi đi nói với phòng bếp một tiếng, cậu ở đây nghỉ ngơi một chút."

Sau khi Tiêu Mộ Tuế ăn kem xong thì được phục vụ món rau trộn khai vị và món thịt chiên giòn, cậu không thích ăn tiêu nên nhà hàng không cho hạt tiêu vào món thịt chiên giòn, hương vị cửa món ăn vẫn ngon như mọi khi. Mẹ cậu rất thích ăn món thịt heo chiên giòn này, một mình mẹ có thể ăn hết hai phần lẩu, mẹ còn nói có thể gặt đi chuyện kiểm soát cơ thể vì món ăn này.

Dì Tiểu Miêu đi vào, sau lưng là người quản lý đang bưng món cua, dì ấy mặc một bộ cổ phục thời nhà Tống rất mát mẻ. Dì Tiểu Miêu là người trẻ nhất cũng là người có học vẫn cao nhất trong nhóm bạn thân của mẹ. Mẹ nói, bởi vì dĩ ấy không muốn tiếp nhận chuyện làm ăn của gia đình nên mới luôn học cao lên, sản nghiệp của gia đình suýt chút nữa là mất trắng trong tay người anh cả mềm yếu, vô dụng, dì ấy hết cách nên đành phải tiếp nhận thay. Bây giờ nhờ dì ấy mà chuyện làm ăn của gia đình phát triển rất tốt, mỗi một thành phố lớn đều có chi nhánh của nhà hàng của dì ấy. Còn các chị em tốt đều có phòng riêng chuyên biệt, ai muốn đến thì cứ đến, muốn ăn gì thì ăn, nếu không có nguyên liệu nấu ăn thì sẽ thu mua từ nhà hàng khác với giá cao.

Tiêu Mộ Tuế cũng thường xuyên đến đây, nhưng cậu rất kén ăn, lại không chủ động nói muốn ăn món nào hay không thích ăn cái gì. Có đôi khi gặp món nào đó cậu không thích ăn thì không những cậu không nếm thử mà còn hủy bỏ luôn món đó và thay bằng món ăn khác, vì thế cho nên ở trong bếp luôn có một đầu bếp chuyên liệt kê ra các nguyên liệu cậu không thích ăn. Sau khi dì Tiểu Miêu biêt được như vậy thì thẳng tay tăng thêm tiền lương cho người đầu bếp đó và để cho anh ấy ở lại phòng bếp, nhưng cũng bảo anh ấy giữ bí mật về danh sách khẩu vị của nhà họ Tiêu.

Lâu dần, vị đầu bếp kia cũng trở thành đầu bếp chuyên nấu ăn cho Tiêu Mộ Tuế. Thật ra quản lý là người mới, mới đến đây vào một năm trước, trước đây người này làm việc trong nhà hàng ở thành phố khác.

Dì Tiểu Miêu rót cho Tiêu Mộ Tuế một ly sữa bò rồi đau lòng nói: "Tiểu Tuế, sắc mặt của cháu không tốt lắm, có phải gần đây nghỉ ngơi không được tốt hay không?"

Tiêu Mộ Tuế uống một ngụm sữa bò, cậu nuốt khoai tây sợi trong miệng xuống rồi tìm đại một lý do: "Tiến độ học tập ở trường trung học số 1 khá chặt, cháu phải tranh thủ nắm bắt."

Không phải cậu không muốn nói sự thật, chỉ là trong khoảng thời gian này, mẹ của cậu ra đi nên cậu có thể thấy được các chị em của mẹ rất đau lòng. Nếu cậu nhắc lại, chắc chắn mọi người sẽ đau buồn trong thời gian dài.

"Ở trường trung học số 1 và ở Hạnh Lâm không giống nhau lắm. Dì biết chứ, năm đó bạn trai của dì cũng học ở trường trung học số 1." Dì Tiểu Miêu múc cho cậu một chén canh, môi cười chúm chím hiện lên hai núm đồng tiền xinh đẹp: "Mỗi lần dì hỏi anh ấy đang làm gì, câu trả lời đều là anh đang làm bài thi."

"À đúng rồi, nghe nói cháu không ở nhà, nếu không thì đến nhà dì ở đi, có thể cùng nhau chơi đùa với con của dì."

Tiêu Mộ Tuế ăn xong một sườn xào chua ngọt thì lắc đầu từ chối. Dì Tiểu Miêu cũng không ép cậu, chỉ là bảo cậu thường xuyên đến ăn cơm, còn hỏi cậu địa chỉ nhà để lần sau có thể mang đến. Tiêu Mộ Tuế nghe được việc giao bên ngoài thì đột nhiên nhớ đến quán xiên nướng kia.

Dì Tiểu Miêu đi ra ngoài nhận điện thoại, còn Tiêu Mộ Tuế tiếp tục uống canh và nhớ đến vết máu trên mu bàn tay của con trai tên sâu rượu thật sự đáng sợ. Trời nóng thế này, vết thương đó có sưng mủ hay không đây?